Anh ở cty đang mong ngóng cho hết ngày để về, sự vui vẻ của anh tràn ngập trong căn phòng làm việc nhưng chỉ mình bên trong còn bên ngoài mọi thứ đều trở nên như mực, mọi thứ đều được nhuộm đen và thứ đen đó nó được bay ra từ phòng của Hoắc tổng.
Mọi người từ khi biết anh hát biết là Hoắc tổng đang vui nhưng vẫn không thể nào buông lỏng cảnh giác, sợ anh sẽ mất hứng mà cho họ bay màu.
“Tối nay cô ấy sẽ thưởng cho mình gì ta!"
“Hay là thưởng thứ đó!"
Anh một mình trong phòng đoán về phần thưởng tối nay của mình.
“Mong chờ quá đi!"
Sự trông ngóng mong chờ của anh cũng đã đến, anh tan ca sớm để về nhà.
Anh đâu có ngờ phần thưởng của cô chỉ là một nụ hôn tối trước khi đi ngủ.
Anh bị lừa rồi sao?
Không thể nào, sao anh lại dễ để bị lừa như vậy!
“Vợ, có phải em quên gì rồi không?" Anh cố gắng nhắc cô, anh không tin cái hôn vừa rồi là phần thưởng.
“Em đâu có quên gì? Đèn phòng tắm của đã tắt, mọi thứ đều đã được gọn gàng đâu còn thiếu sót cái gì!"
“ Em cố nhớ lại xem lúc sáng em có hứa với ai chuyện gì không?"
“ À"
Thì ra anh là đang nhắc khéo cô.
“Em vừa thưởng cho anh rồi mà, là cái thơm bá đó!"
Anh đang hớ người ra, chưa tin vào tai mình, cô tiếp tục nói.
“Em còn thưởng hơn cho anh một cái thơm rồi, giờ anh lại đòi tiếp sao?" Cô tính toán với anh
Hoắc Liên Hàn đã ranh ma rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-va-tong-tai-sung-vo/865369/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.