Chương trước
Chương sau
Mặc dù cô bên ngoài chơi đùa với bé mèo ai nhìn vào cũng sẽ không cho rằng cô đang bị rối tâm lý, một người hoạt bát bây giờ tối nào cũng mơ đến đứa con cô chưa thấy mặt, tối nào cô cũng gặp ác mộng, rất nhiều tối cô mất ngủ ngồi trong bóng tối ánh mắt vô gòn nhìn mèo con ngủ, Hoắc Liên Hàn nhìn cảnh đó trong lòng lại nhói đau.
Mỗi tôi khi anh giật mình dậy đều thấy cô ngồi trong bóng tối, nếu đêm ngủ được cô lại gặp ác mộng.
“Xin đừng mang con tôi đi....con tôi...!!!"
“Chỉ là ác mộng thôi, anh ở đây!"
Cô lại gặp ác mộng có người muốn đem con cô đi.
Hôm nay Tô Diễm đến thăm cô có điều không mang theo giỏ hoa quả trước kia, bây giờ đổi lại là những đồ bổ khác.
Mãi mới có người đến trò chuyện nhưng đa phần trong cuộc trò chuyện của cô đều nhắc đến những đứa con chưa chào đời của bé mèo.
“Chị ở lại dùng bữa trưa với em đi!" Cô níu tay Tô Diễm lại
“Hôm nay em định đãi chị món gì? Nếu là đồ ăn ngon chị mới ở lại!"
“Vậy chị chờ em để em bảo quản gia Ngô!"
Quản gia Ngô rất nhanh đã đi đến chỗ cô, Triệu An Ninh dạy quản gia Ngô nấu những đồ ăn ngon nhất để tiếp đón Tô Diễm, Tô Diễm không ngờ câu nói đùa của mình lại làm cho Triệu An Ninh tin như vậy.
Dùng bữa trưa xong Tô Diễm lại rủ cô ra ngoài cùng đi mua sắm nhưng quản gia Ngô lại ngăn lại.
“Thiếu gia có dặn thiếu phu nhân phải ở nhà dưỡng bệnh!"
“Nhưng ở nhà nhiều không phải là cách tốt!"
“Tô tiểu thư xin đừng làm khó tôi!"
“Như vậy đi, bảo mấy người họ đi theo sẽ không bin thiếu gia ông nói chứ."
“Chuyện này...vậy thiếu phu nhân đi đường cẩn thận!"
Quản gia Ngô đành đồng ý, vệ sĩ đi theo cô tầm vài người cao to đi phía sau cô đi đâu họ cũng đi theo.
Vào khu mua sắm cao cấp họ cũng đi theo, ở đây cô gặp được một tiểu thư nhà Trác gia cũng là người quen của cô tên Trác Ân Ly, lúc nhỏ có đến nhà cô vài lần và rất hay chơi với cô
Gặp được người bạn lâu ngày không gặp Triệu An Ninh có chút phấn kích, vừa gặp đã chạy đến ôm.
“Ân Ly lâu rồi không gặp!"
“Lâu rồi không gặp, dạo này tớ nghe nói cậu là phu nhân của Hoắc tổng phải không?"
“Chuyện này trên báo chí có nơi mà!"
“Hai đứa vừa gặp nhau là đã quên chị rồi sao?"
Triệu An Ninh quay lại cười rồi giới thiệu với Trác Ân Ly.
“Đây là bác sĩ tâm lý Tô Diễm, còn đây là bạn em Trác Ân Ly!"
“Em chào chị!"
“Chào em!"
“Giờ chúng ta có thể đi mua sắp cùng nhau không?"
Thế là cả ba cùng nhau đi mua sắp, những chiếc váy đẹp đều được mua xuống mà không xem giá cả, bỗng đi qua khu đồ trẻ em cô dừng lại rồi bước vào.
“Cậu muốn mua đồ trẻ con sao?" Trác Ân Ly bước đến hỏi.
Triệu An Ninh không trả lời mà trực tiếp bước vào, đi lượn một vòng cô dừng trước một đôi giày nhỏ màu hồng đính hoa cho bé nữ và đôi giày màu đen đỏ cho nam, nhìn hai đôi giày nhỏ cô trầm ngâm một lúc trước hai đôi giày.
“Tiểu thư, cô muốn mua giày cho trẻ nhỏ sao?"
Nhân viên thấy cô đứng lâu trước sạp giày mà chưa chọn được nên đã đi lại.
“Vậy cho hỏi con cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
“Đứa bé chưa chào đời!"
“ Vậy cố có thể mua hai đôi!"
Triệu An Ninh đưa hai đôi giày trước mặt cho nhân viên: “Giúp tôi gói lại!"
Thanh toán tất cả xong tất cả và ra về thì hai người cũng chia tay Trác Ân Ly, vệ sĩ của cô giúp cô xách đồ nhưng riêng chiếc túi đựng hai đôi giày đó cô lại tự xách.
“Bị sảy thai là điều không ai muốn nên em đừng tự trách mình!"
Tô Diễm ngồi trong xe nhìn cô ngắm nghía hai đôi giày nói.
“Nhưng em thật sự mong chờ đứa bé sẽ ra đời, nhưng không ngờ...!"
“Đừng nghĩ đến chuyện đã qua, sảy thai vẫn có thể có lại không nên tự trách!"
Triệu An Ninh trầm mặc không nói gì cho đến lúc về biệt thự.
Sảy thai cũng là chuyện mà các bà mẹ phải đối mặt nhưng cũng phải cố vượt qua vì phía trước vẫn đang còn nhiều, sảy có thể có nên phải có tâm lý tốt.
Tô Diễm cũng trở lại bệnh viện, vừa về cô đã lao lên phòng cho dù mèo con có quấn dưới chân cô.
Quản gia Ngô thấy sắc mặt thiếu phu nhân không được tốt liền gọi cho thiếu gia báo chuyện.
Hoắc Liên Hàn nghe được liền lập tức lái xe về biệt thự.
“Cô ấy sao rồi?" Anh vừa vào nhà vừa hỏi quản gia Ngô đi bên.
“Thiếu phu nhân vẫn chưa ra khỏi phòng, cũng không quan tâm đến bé mèo của mình!"
Hoắc Liên Hàn đi nhanh lên phòng vào trong phòng, anh thấy cô đang ngồi trên ghế tay còn đang xem tấm ảnh siêu âm trước kia.
“Ninh Ninh, em không khoẻ sao?" Anh tiến đến chỗ cô.
“Anh, có phải em là người mẹ không tốt không?"
“Em đừng nghĩ vậy, em là người mẹ tốt nhất!"
“Vậy tại sao con lại chọn rời xa em!"
“Là do chúng ta và con không có duyên!" Anh có chút khó nói: “Em đừng nghĩ nhiều, đứa bé mất đi sẽ có đứa bé khác!"
“Nếu sẽ không có được thì sao?"
“Nhất định sẽ có, em phải tin tưởng vào anh!"
“Em cũng mong là sẽ có để không phải phí hai đôi giày này!"
“Chúng ta ở hiền chắc chắn ông trời sẽ thương mà cho con đến!"
__________
Một tháng trôi qua tâm lý của cô cũng đã vượt qua cảnh mất con, tiếp tục với cuộc sống hàng ngày của mình, tối cũng không còn gặp ác mông nữa, bé mèo cô nuôi cũng đã sinh hạ được hai chú mèo con rất giống mẹ.
Nhìn ba mẹ con nhà bé mèo cô lại tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc sau này khi có con, mặc dù anh là người ưa chuộng sạch sẽ không gần động vật đặc biệt có nhiều lông, nhưng khi cô mang bé mèo về anh phải học tiếp xúc với chúng.
Ba chú mèo có lẽ không biết anh ưa sạch sẽ nên lúc nào gặp anh chúng đều chạy đến liếm chân anh, nếu như trước kia chắc chúng sẽ bị anh đá ra nhưng giờ thì không, mỗi lần như vậy anh đều bế chúng để sang một bên rồi nhanh đi rửa tay.
Đúng là bệnh sạch sẽ quá cũng rất khó tiếp nhận được mọi thứ trong thời gian ngắn.
“Anh đừng khó chịu với lũ mèo như vậy chứ?" Cô bế hai bé mèo lên đem đến để xuống nệm.
“Em cũng biết anh ưa sạch sẽ, em thích nuôi nên anh đang học cách tiếp nhận chúng đây!" Anh lau tay nói.
“Giờ người em đang dích lông anh có muốn ôm không?"
“Tất nhiên là muốn!"
Nói xong anh ôm lấy cô còn thể hiện tình vợ chồng, hôn môi thắm thiết.
“Khụ khụ...!!"
“Hai đứa có thể ngừng phát cẩu lương không?" Hoắc Yến Anh cố nhìn tránh nói.
“Hai người có phải cố ý làm vậy cho đám độc thân chúng tôi phải nhìn không?" Bạch Huyền Y lấy tay che mặt chỉ để hở một bên mắt nhìn.
“Biết thế đã không đến rồi, đến ăn no luôn rồi!" Tô Diễm hậm hực nói.
“Ai bảo các người không mau đi kiếm nửa kia của mình!!" Hoắc Liên Hàn nhìn mấy người đang cố tránh mắt nói.
Triệu An Ninh còn cố ý chọc mọi người nên đã kéo anh thấp xuống thơm vào má anh.
“Em yêu anh!"
Cô vừa nói xong tất cả đều đứng dậy đi ra khỏi cửa chính.
“Ở đây chỗ nào cũng rải rác cẩu lương không nên ở lại vẫn tốt!"
“Không nên ở!"
Hai người phải chạy theo kéo lại nếu không bữa tối hôm nay chỉ có hai người ăn tiệc sao.
“Chỉ là chọc chút thôi, mọi người có cần phải giận không?" Anh nói.
“Cần phải giận!" Tất cả đồng thanh.
“Thôi được rồi mọi người đừng giận nữa, giờ bọn em sẽ không làm vậy nữa!" Triệu An Ninh cố kéo mọi người lại.
Chắc hẳn giờ mà hai người còn rải cẩu lương chắc chắn sẽ không giữ chân được mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.