Triệu Tuyết nhìn cô hoảng hốt. 
“ Là cô tự lấy tay tôi tát, không phải tôi làm!" 
Triệu An Ninh vẫn tiếp tục diễn đúng vai trò của một người con ngoan. 
“Mẹ con biết con không phải con ruột của mẹ nhưng mẹ cũng đừng đối xử với con như vậy!" 
Nhân viên bên ngoài càng ngày càng nhiều, có những nhân viên trước kia không chịu được tính của Triệu Tuyết khi thấy bà ta đánh chủ tịch mình liền không chịu được mà xông vào. 
“Chủ tịch, người mau đứng dậy đi!" 
“Bà là người ra tay trước đánh chủ tịch lịch chúng tôi đã quay hết lại rồi!" 
“Mấy người đừng có vô oan cho tôi!" 
“Chúng tôi vụ oan cho bà thì được cái gì? Cũng may là chủ tịch bảo chúng tôi ở bên ngoài quay lại nên bà mới không có đường chối!" 
“Mấy người các người....!" Triệu Tuyết vẻ mặt tức giận nhưng không thể nói lại được. 
Triệu An Ninh vẻ mặt tội lỗi đáng thương nhìn nhân viên. 
“Mọi người cảm ơn đã giúp tôi, giờ mọi người có thể ra ngoài rồi để tôi và mẹ có thể nói chuyện riêng!" 
“Nhưng chủ tịch!" 
“Không sao bà ấy là mẹ tôi!" 
Nhân viên nghe lời cô cúi đầu ra ngoài, Triệu An Ninh nhìn nhân viên đi hết bầu không khí tĩnh lặng liền lau nước mắt. 
“Bà thấy tôi diễn tốt không?" 
“Cô dám gài bẫy tôi cho bọn nhân viên quay lại, sao cô giám!" 
“Tôi có gì mà không dám, với lại thấy bà diễn sâu quá nên tôi diễn cùng!" 
“Hình như bà làm mất hơi nhiều thời gian của tôi rồi, nói đi và đến đây có chuyện gì?" 
Triệu An Ninh đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-va-tong-tai-sung-vo/865332/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.