Hoắc Liên Hàn nhìn câu cảm ơn của cô rồi bất giác trên môi anh nở một nụ cười, anh đưa ánh nhìn Triệu An Ninh khuôn mặt dưới ánh trăng của cô rất đẹp đôi môi nóng bóng đó làm cho anh muốn hôn cô ôm cô lên giường mà ngủ, nhưng cô bây giờ vẫn đang còn ngại và sợ nên anh không dám làm cho cô mất cảm tình với mình nên anh đã đi lại chống tay vào ban công cùng cô ngắm trăng, Triệu An Ninh vội đứng ra xa không đứng gần lại với anh.
Triệu An Ninh ngắm nhìn trăng một lúc rồi quay sang nhìn anh, đưa cho anh một câu hỏi trên quyển sổ tay.
“Lúc nào thì tôi mới có thể đi!"
Hoắc Liên Hàn sao có thể để cô rời xa mình được, cô đã đem đến cho anh nổi nhớ miên man suy tư chỉ vì nghĩ đến hình bóng và thân thể của cô.
“Em muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình không? Có muốn trả thù những người hại em không?"
Hoắc Liên Hàn hỏi lại cô một câu hỏi khác, Triệu An Ninh không trả lời nhanh mà suy nghĩ trâm tư một hồi lâu, thấy cô chưa trả lời anh lại nói thêm một câu làm cho cô phải suy nghĩ kĩ hơn.
“Em có thể không trả thù cho chính mình nhưng em phải lấy lại những thứ mà thuộc về mẹ em!"
Câu hói đó đã làm cho cô phải trả lời, vì cô muốn lấy lại những thứ thuộc về mẹ không muốn để cho ai phá hoại nó phá hoại những thứ mà mẹ cô phải cực khổ làm ra.
“Muốn lấy lại nhưng tôi không thể nào lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-va-tong-tai-sung-vo/865307/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.