Ninh lão gia bước vào, trên tay cầm túi to túi nhỏ.
Sống cùng ông lâu vậy, ngoài ghẻ lạnh và ghét cô, đánh đập cô, cô chưa từng thấy ông mua gì tặng mình.
" Ninh Hinh, ba đến thăm con nè " Ninh lão gia nói chuyện với giọng ngọt ngào hết sức.
Ha...
Cô cảm thấy ông còn đáng sợ hơn mấy em gái trà xanh nữa đấy?
Ninh Hinh nhìn Ninh lão gia, cô không biểu hiện gì trên mặt. Dù gì cũng là ba ruột cô, nên cô cũng biết rõ ông đang nghĩ gì mà.
" Ninh Hinh, con có sao không? Chuyện đêm qua ba xin lỗi, chị gái con nó không cố ý đâu ".
Ninh lão gia ngồi xuống, bắt đầu dùng những lời ngon lời ngọt bảo.
" Ninh Hinh, con có thể bảo con rể đừng tính toán chuyện này không?".
Ninh lão gia đi vào vấn đề chính.
Ninh Hinh nhìn ông, có vẻ hơi khinh thường. Quả nhiên như cô đoán đúng, ông đến đây là để cô bỏ qua, nói lại với Mộ Viên Bách đừng ra tay làm gì Ninh gia nữa.
Ninh Hinh phũ phàng lắc đầu từ chối.
Anh muốn làm gì, cô không cản.
Dù gì cô cũng muốn anh dạy Ninh Tuyết thay mình, cho cô ta một bài học nhớ đời!
Nghe đâu đêm qua anh đã đến gặp cô ta, xém xíu dẫm gãy tay của Ninh Tuyết rồi.
" Ninh Hinh...dù sao cũng là chị gái con...con có thể...".
Ninh Hinh không rảnh rỗi nghe Ninh lão gia kể lể, cô đứng dậy cầm laptop về phòng thẳng thừng.
Ninh lão gia bị bỏ lại, ông cố gắng kiềm nén tức giận.
Con bé này...ỷ có Mộ Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-tong-tai-hay-yeu-di/655122/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.