Đến chiều, trời bắt đầu chuyển mưa lớn. Ninh Hinh ngồi đợi Mộ Viên Bách về nhà.
Anh bảo hôm nay anh đi khảo sát gì đó, không biết có mắc mưa không nữa?
Đợi mãi đến gần tối, Mộ Viên Bách đã về nhà. Thấy đầu tóc và quần áo anh ướt, cô vội chạy đi lấy khăn lau cho anh.
Hôm nay tâm trạng Mộ Viên Bách không tốt, ánh mắt anh đợm buồn. Ngồi để cô lau tóc cho mình, Mộ Viên Bách bất ngờ ôm lấy cô.
" Cho tôi ôm em đi, một chút thôi ".
" Hôm nay...tôi hơi mệt ".
Mộ Viên Bách không thích trời mưa, mỗi khi có mưa anh liền như thế này.
Thật tốt khi đã có Ninh Hinh bên cạnh.
Ninh Hinh cũng không biết anh bị gì cô, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Mộ Viên Bách có chuyện buồn gì sao?
...
Nửa đêm.
Ninh Hinh nằm cạnh Mộ Viên Bách, cô bỗng nhiên giật mình dậy.
Nhìn ra cửa sổ, bây giờ trời vẫn còn mưa rất lớn. Xem ra sáng mai thời tiết không được đẹp mấy rồi.
Nhìn lên Mộ Viên Bách, cô bất ngờ thấy anh đổ đầy mồ hôi. Ninh Hinh vội bật dậy, cô đưa tay lay anh.
Tình trạng của Mộ Viên Bách như đang mê man và không tỉnh táo.
Ninh Hinh đưa tay lên sờ trán anh thử, ôi trời ạ...
Anh phát sốt rồi!
Cô vội vội vàng vàng chạy đi lấy hộp thuốc, cô có nhớ là bên trong có nhiệt kế.
Đo nhiệt độ cho Mộ Viên Bách, Ninh Hinh vừa hồi hộp vừa lo.
Nửa đêm phát sốt như vậy, cô nên làm gì đây?
Ninh Hinh gấp gáp đi lấy khăn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-tong-tai-hay-yeu-di/655112/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.