Loay hoay cả buổi trời cùng Ninh Hinh, sau khi dùng bữa trưa xong thì cô mới chịu đi nghỉ.
Nhìn Ninh Hinh ngủ say trên giường, anh ngồi bên cạnh cứ ngắm bộ dạng cô đang ngủ.
Trông đáng yêu thật.
Mộ Viên Bách đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi sang thư phòng giải quyết công việc.
Hiếm khi anh không đến Mộ thị như vậy, bây giờ chắc có nhiều việc đang chờ anh làm xong.
Mộ Viên Bách ngồi xuống ghế, anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Lâm.
" Mọi chuyện sao rồi? " Anh hỏi.
[ Mộ tổng, dự án đó đã được hủy bỏ ]
" Làm tốt lắm " Mộ Viên Bách nói.
[ Mộ tổng, thiếu phu nhân...không sao rồi chứ? ]
" Cô ấy đã ổn hơn rồi, nhưng chiều nay...".
Nói đến đây Mộ Viên Bách dừng lại.
" À khoan, sắp xếp một buổi hẹn với bác sĩ, tôi muốn đưa Ninh Hinh đi khám " Anh nói.
[ Đi khám ạ? ]
" Tôi muốn biết tại sao cô ấy không nói chuyện " Mộ Viên Bách trả lời.
Cứ để cô thế này, anh và cô thật sự rất khó để hiểu nhau hơn. Ninh Hinh không biết là do từ đâu mà không nói chuyện, nhưng cô cứ biểu đạt lời mình muốn nói sang hành động.
Thật sự là bất đồng ngôn ngữ.
[ Vâng, tôi đã rõ ]
Mộ Viên Bách nghe vậy cúp máy, anh để điện thoại sang một bên.
Chống tay lên bàn, Mộ Viên Bách mỉm cười.
Có vẻ như Ninh gia bây giờ rất lao đao đây.
Ninh lão gia, tôi có thể đưa các người lên thì chuyện đá các người xuống cũng là bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-tong-tai-hay-yeu-di/655101/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.