Mộ Viên Bách phải tham gia cuộc họp quan trọng. Cả người đầy mệt mỏi rời khỏi công ty, bây giờ đã tối, cũng quá trễ rồi.
Anh về nhà, đèn đóm vẫn tối om, dĩ nhiên rồi...
Cô đang ở bệnh viện cơ mà.
Mộ Viên Bách về phòng tắm rửa để giảm mệt mỏi, sau đó liền đến bệnh viện.
Ninh Hinh lúc này còn ở trong phòng bệnh, cả ngày hôm nay cô cũng không ra ngoài. Lục Thiên Tư đã chu đáo chuyển cô đến phòng VIP, cả đời này cô chưa từng nghĩ mình sẽ được ở trong phòng bệnh sịn xò thế này.
Trước kia cô bị sốt hay bệnh đều chỉ lẻ loi một mình, thuốc cũng không dám uống trực tiếp mà phải uống lén. Có lần sốt cao đến mức nóng như bỏng da bỏng thịt, Ninh lão gia sợ cô mất mạng nên mới cho bác sĩ đến khám cho cô.
Nghĩ lại...
Cô cảm thấy ở cùng Mộ Viên Bách, tuy anh hơi cục súc và lạnh nhạt với cô, ít nhất anh cho cô chỗ ngủ ấm áp, không đánh đập cô.
Nước mắt Ninh Hinh bất giác rơi lã chã, cô vội đưa tay lau đi.
Mộ Viên Bách lúc này đi vào, thấy cô đang ngồi đó khóc, anh tiến đến:" Làm sao mà khóc?".
Ninh Hinh thấy anh liền vội lau nhanh nước mắt đi. Cô lắc đầu ý muốn nói không sao.
Mộ Viên Bách nhìn cô, Ninh Hinh có vẻ luôn giữ khoảng cách với anh.
À mà khoan...
Người giữ khoản cách và tuyên bố đừng đến gần là anh cơ mà?
Ninh Hinh nhìn chằm chằm vào Mộ Viên Bách, không biết có chuyện gì hôm nay anh lại tận đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-tong-tai-hay-yeu-di/655089/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.