Chương trước
Chương sau
Chương 3587

Trương Minh Hoàng không ngờ lại đột ngột như vậy, ngày mốt cũng quá gấp, hai đứa nhỏ tới đây chơi chưa đầy một tuần, ông ta rất luyến tiếc.

Tô Khiết không ngờ Trương Minh Hoàng lại quý Vũ Kỳ và Minh Hạo như thế, vẻ lưu luyến không hề che dấu và cả nét mặt ngẩn ngơ của ông ta làm Tô Khiết nhất thời không biết nên nói thế nào, cứ như chuyện cô muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về thật sự là một điều rất tàn nhẫn.

Đường Vũ Kỳ nghe thấy câu này thì cảm xúc liền suy sụp trong nháy mắt, cô bé không nỡ đi, không nỡ rời xa ông, cô bé níu áo Trương Minh Hoàng, ngẩng đầu nói: “Ông ơi, ông đưa điện thoại cho cháu đi, để cháu cố gắng thuyết phục mẹ.”

Trương Minh Hoàng đưa điện thoại cho cô bé, Đường Vũ Kỳ nhận lấy, khóe miệng dẩu lên như sắp khóc đến nơi, nhưng rồi vẫn kìm nén được. Cô bé nghĩ ngợi một lát rồi nói với Tô Khiết: “Mẹ, con thật sự rất quý ông, mẹ có thể cho con ở lại thêm vài ngày nữa không ạ.”

“Con đã ở đó ba ngày rồi, đã làm phiền ông rất lâu rồi.” Tô Khiết kinh ngạc vì thái độ bịn rịn của Đường Vũ Kỳ. Đường Vũ Kỳ vẫn luôn rất hiểu chuyện, tới nhà người khác làm khách là làm khách, từ trước đến giờ cô bé sẽ không ở quá lâu, lần này đã ở ba ngày rồi mà lại không muốn về, đã quý người kia tới mức nào rồi chứ.

“Nhưng con thật sự không nỡ rời xa ông đâu, mẹ còn có ba bên cạnh nhưng ông chỉ có một mình thôi, mấy hôm nay có con và anh ở bên, nên ông mới cười nhiều hơn, nếu con và anh đi rồi thì chắc chắn ông sẽ đau lòng lắm.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói, cũng không phải cô bé không về, mà chỉ muốn ở lại thêm vài ngày nữa để ông vui vẻ thêm vài ngày mà thôi. Nếu sau này bọn họ có về rồi thì ông cũng sẽ có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhớ lại cũng sẽ không quá buồn bã.

Vì lời của Đường Vũ Kỳ mà Trương Minh Hoàng thấy hơi nhói lòng. Không ngờ đứa bé này lại nghĩ cho ông ta nhiều như vậy, cô bé muốn ở lại đây không phải vì điều gì khác mà chỉ vì không muốn ông buồn, Vũ Kỳ thật tinh tế mà.

Tô Khiết vẫn còn định nói gì đó, cô nghĩ Trương Minh Hoàng còn đang bên cạnh, nếu nói nặng lời quá chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Vũ Kỳ và Minh Hạo trong lòng ông ta nên cô mím môi im lặng.

Đường Vũ Kỳ thấy Tô Khiết đang cân nhắc bèn lên tiếng trước: “Mẹ, con đi tìm anh xem anh có muốn ở lại hay không, nếu anh cũng muốn ở lại thì mẹ cho bọn con ở thêm vài ngày được không ạ.”

Tô Khiết cảm thấy cách này rất hay, vừa lúc cô cũng muốn xem con trai mình nghĩ thế nào nên gật đầu nói: “Vậy con đưa điện thoại cho anh con đi.”

Đường Vũ Kỳ chạy đi, Đường Minh Hạo đang ngồi một mình trên ghế. Hôm nay, lúc ra ngoài cậu bé rất phấn khởi, cả tư duy cũng linh hoạt hơn nhiều. Cậu bé thấy Đường Vũ Kỳ cầm điện thoại chạy tới, không hiểu lắm nên nhìn cô bé, Đường Vũ Kỳ bĩu môi nói: “Anh nói với mẹ cho chúng ta ở chỗ ông thêm vài ngày nữa được không? Nếu không ngày mốt mẹ sẽ đến đón chúng ta về.”

Đường Minh Hạo nghĩ, bọn họ đã đến đây được vài ngày, thật sự đã tới lúc nên về rồi, cứ ở nhà người khác mãi cũng không thích hợp lắm. Huống chi, mục đích chủ yếu của chuyến đi này là làm rõ thân phận của Trương Minh Hoàng và mục đích ông ta tiếp cận Vũ Kỳ. Bây giờ, chuyện cậu bé muốn làm đều đã làm xong hết, về nhà cũng được. Nếu sau này Vũ Kỳ muốn thì còn có thể tới nữa, cũng không xa xôi gì lắm, nhưng không thể đi một mình được. Đường Minh Hạo định đồng ý nên nhận điện thoại…

Đường Minh Hạo định đồng ý nên nhận điện thoại…

“Anh.” Không biết có phải hai anh em song sinh có tâm linh tương thông hay không mà Đường Vũ Kỳ đột nhiên cảm thấy, anh trai sẽ đồng ý quay về nên vội vàng lên tiếng, nhìn cậu bé với vẻ cầu xin, chỉ cần anh trai nói thì chuyện này sẽ không thay đổi được nữa, cô bé thật sự không nỡ rời đi.

Đường Minh Hạo dừng lại giây lát. Vẻ mặt của em gái quá rõ ràng, cô bé nhìn mình bằng ánh mắt thảm thương như thế, rõ ràng đang tỏ ra không nỡ đây mà. Đường Minh Hạo hơi dao động, cậu bé nhìn Trương Minh Hoàng ở đằng xa, ông ta vẫn đứng im tại chỗ, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không thể ảnh hưởng tới ông ta, hay nói cách khác, ông ta đang đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, nên không cảm nhận được sự tồn tại của thế giới xung quanh. Từ góc độ của Đường Minh Hạo, cậu bé có thể dễ dàng cảm nhận được sự cô đơn, lạc lõng ở Trương Minh Hoàng, giống như trên đời này chỉ còn lại mỗi mình ông ta vậy. Không có người nói chuyện, không có người chia sẻ, không có người thân, cũng không có bạn bè, tất cả mọi chuyện đều chỉ có mình ông ta. Cảm giác đó quá thương cảm, nên trong nháy mắt, Đường Minh Hạo thấy hơi đau lòng… Cậu bé không nỡ để người này đau khổ như thế!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.