CHƯƠNG 3438
Cô chột dạ cái gì? Cô có gì mà phải chột dạ?
Vì Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ câu hỏi này nên cô không lập tức đáp lại.
“Ha…” Tư Đồ Không cười lạnh, nụ cười đó mang theo sự châm chọc không thể rõ ràng hơn được: “Xem ra đúng là cô chột dạ rồi.”
Tư Đồ Không nhìn cô, anh ta càng nhếch khóe môi thêm lên, trông càng có vẻ lạnh lùng, cứng ngắc hơn: “Cô chột dạ cái gì?”
“Rốt cuộc là anh định nói gì?” Liễu Ảnh hơi khó chịu, cô không phải đồ ngốc, cô nghe ra được trong câu nói của Tư Đồ Không có ẩn ý gì đó, cô cũng lờ mờ đoán ra được ý của anh ta là gì.
“Nghe không hiểu sao?” Đôi mắt của Tư Đồ Không lại nheo lại, cảm giác nguy hiểm không ngừng lan ra xung quanh: “Cô nghe không hiểu, hay là cô giả vờ không hiểu. Cô làm thì cũng đã làm rồi, có gì mà không hiểu chứ. Hay là cô dám làm nhưng không dám nhận.”
Tư Đồ Không dừng lại một chút, đến khi nói tiếp, giọng nói của anh ta càng âm trầm và lạnh lùng hơn: “Nói đi, cô đã làm những việc gì có lỗi với tôi rồi?”
“Tư Đồ Không, anh đừng nói linh tinh.” Liễu Ảnh giật mình kinh ngạc, sắc mặt thay đổi rõ ràng. Câu nói của Tư Đồ Không đã quá rõ, đương nhiên là cô đã hiểu ra rồi.
Làm chuyện gì có lỗi với anh ta sao?
Cô và Bùi Dật Duy không hề làm gì cả.
“Tôi nói linh tinh? Là tôi nói linh tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/3508866/chuong-3398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.