Chương trước
Chương sau
Chương 3353

Trong đại sảnh ở sân sau, Đường Vũ Kỳ đang tìm kiếm những thứ thú vị nhất, những thứ xinh đẹp nhất, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy có một người đang đứng ở bên ngoài thông qua cánh cửa kính.

Khoảng cách hơi xa, nhưng mà Đường Vũ Kỳ vẫn có thể nhìn thấy.

Không biết là vì cái gì, khi Đường Vũ Kỳ nhìn thấy một mình người đó cô độc đứng trong bóng tối, trong lòng của cô bé lại có chút đau khổ.

Đường Vũ Kỳ không phân biệt được là cô bé cảm thấy người kia khó chịu, hay là cô bé cảm thấy đau lòng thay cho người kia.

Đường Vũ Kỳ không muốn mình phải buồn, cũng không muốn nhìn thấy người kia không vui.

Cô bé cảm thấy người đó vẫn luôn đứng ở đẳng kia, thật sự rất đáng thương, không có người nào chơi cùng với ông ấy hả?

Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, cô bé nhìn thấy anh trai nhà mình đang nghiên cứu đồ vật ở trong tay, bà nội với bà lý đang nói chuyện với nhau.

Lúc này, Đường Vũ Kỳ đứng rất gần cửa, Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rồi sau đó một mình lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.

Đường Vũ Kỳ đi ra khỏi cửa, chạy chậm một đường đến trước mặt của Trương Minh Hoàng.

Mặc dù Đường Vũ Kỳ không quen biết, mặc dù một mình ông ta đứng ở đây có chút kỳ quái, nhưng mà Đường Vũ Kỳ lại không hề sợ hãi chút nào. Chẳng biết là tại sao, Đường Vũ Kỳ lại xác định chắc chắn người này sẽ không làm tổn thương cô bé, hơn nữa cũng không biết là tại sao cô bé lại muốn đến gần ông ta.

Hoặc là do nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ông ta, cho nên muốn đến an ủi ông ta.

Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng ở một khoảng cách gần, lúc này, Đường Vũ Kỳ có thể xác định chú này trông có vẻ rất khó chịu.

Với lại chú này cũng trông có vẻ rất cô độc, không biết tại sao Đường Vũ Kỳ lại có loại cảm giác đấy.

Đường Vũ Kỳ chạy đến trước mặt của Trương Minh Hoàng, đứng ở trước mặt của ông ta, nhưng mà Trương Minh Hoàng lại không có phản ứng.

Hai mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế đứng ở trước mặt của ông ta, chẳng lẽ là ông ta không nhìn thầy hả?

Không đúng, lúc nãy cô bé chạy đến đây, chỉ cần ông ta không mù không điếc là có thể nhìn được, nghe được, tại sao ông ta lại không có phản ứng nào cơ chứ?

Đường Vũ Kỳ nhớ đến mẹ đã từng nói, nếu như một người quá đau lòng, quá buồn bã thì người đó sẽ nhốt mình vào trong thế giới riêng của chính mình, hoàn toàn yên lặng sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không thể cảm nhận được động tỉnh của thế giới bên ngoài.

Ông chú đứng trước mặt đang trong tình huống này à?

Vậy là chú ấy đau lòng đến cỡ nào?

Đường Vũ Kỳ bắt đầu thương cảm cho ông chú đứng trước mặt, đúng vậy, thật sự thương cảm, từ trước đến nay người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không buồn không lo, không biết là tại sao lại cảm thấy đau lòng đối với một người xa lạ vừa mới gặp mặt.

Nhưng mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là người thuộc phái hành động, cô bé cảm thấy đau lòng cho ông chú đứng trước mặt, cho nên là muốn an ủi ông ta.

Sau khi Trương Minh Hoàng nhảy xuống từ cửa sổ, ông ta cũng không chọn một nơi để ẩn nắp, ông ta cứ đứng ở bên cạnh cửa sổ, tia sáng ở trong nhà đúng lúc thông qua cánh cửa sổ vừa vặn chiều trên gương mặt của ông ta, cho nên lúc này có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ của Trương Minh Hoàng.

Đường Vũ Kỳ phát hiện dáng dắp của ông chú đó thật sự rất đẹp, đúng vậy, thật sự là rất đẹp, hình như còn đẹp hơn cả ba của mình.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé nên an ủi ông chú xinh đẹp này một chút mới được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.