Chương trước
Chương sau
Chương 3238

Khóe miệng Cậu Tô giật giật, ánh mắt nhìn Tiểu Tân mang theo máy phần đồng cảm, tên tiểu tử này thật sự đang tìm cái chết mà.

Tiểu Cửu muốn nhắc nhở Tiểu Tân máy câu, nhưng Tiểu Cửu nghĩ đến dù sao bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của cô chủ nhà họ Đường, nếu như cô ta nói ngược lại sẽ không được tốt.

Tiểu Tân đối diện với ánh mắt của Cậu Tô, chỉ cảm thầy vô cùng kỳ lạ, có sai không, bây giờ rõ ràng người thắng là cậu ta, Cậu Tô dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt thương hại để nhìn cậu ta?

“Cô gái, cô ở đây đợi công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông đến, tôi sẽ kêu người qua xử lý chuyện này.” Phạm My nhìn cô gái đã đâm hỏng xe của Tô Khiết đang trợn tròn mắt nhìn bà, dặn dò mấy câu.

“Ò, được, được, mấy người yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Cô gái gật đầu liên tục, thái độ vô cùng thành khẩn, cô gái không hề ngăn cản Tô Khiết và Phạm My rời đi.

Tô Khiết biết cho dù vụ đâm xe này là người kia đứng đằng sau sắp đặt, kế hoạch này cũng không phải là trọng điểm, nhiều nhất có thể xem như là một bước chuyền biến.

Cậu Tô không nhịn được mà nhìn cô gái kia, cô ta cứ để cho bọn họ đi như vậy?

Thật sự kết thúc như vậy sao? Không có cái gì cả?

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bởi vì xe của Tô Khiết bị đâm, không thể lái, Tô Khiết và Phạm My chỉ có thể đi bộ ra khỏi bệnh viện, sau khi ra khỏi bệnh viện thì gọi xe.

Chỉ là, Tô Khiết vừa ra đến cổng bệnh viện đã bị người khác kéo lại.

Tô Khiết chỉ có thể dừng lại, nhìn về phía góc áo đang bị kéo, là một cô bé cao vừa đến eo cô, cô bé này trông có vẻ khoảng bảy, tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, đang giương mắt nhìn cô.

“Bạn nhỏ, sao vậy?” Đối với trẻ con, từ trước đến giờ Tô Khiết rất nhẫn nại, Tô Khiết nhìn cô bé, trên mặt hiện lên ý cười.

Cô bé này cũng bằng với Vũ Kỳ nhà cô, khoảng 2,3 tuổi.

Sau khi làm mẹ, Tô Khiết nhìn thấy trẻ con vô cùng dễ mềm lòng.

Đôi mắt cô bé này rất sáng, rất sạch sẽ, khiến cô không khỏi yêu thích!

“Chị gái, chị có muốn kẹp tóc không? Rắt đẹp, chị xinh đẹp như vậy, cài kẹp tóc của em chắc chắc rất xinh đẹp.” Cô bé từ trong cái giỏ nhỏ treo trên cổ tay lấy ra một chiếc kẹp tóc màu tím, đưa đến trước mặt Tô Khiết.

Chiếc kẹp tóc thật sự rất đẹp, nhưng từ trước đến nay Tô Khiết chưa từng cài thứ này, nhưng, Tô Khiết nhìn đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của cô bé, cuối cùng cũng không nhẫn tâm từ chối.

“Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu?” Tô Khiết thấy cô bé chỉ có một mình, có chút không yên tâm.

“Mẹ cháu ở bên kia bán đồ, mẹ bảo cháu ở bên này bán đồ.” Cô bé chỉ về phía bên kia của cổng bệnh viện.

Tô Khiết nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, sau đó nhìn thấy trong đám đông ở phía bên kia bệnh viện có một người phụ nữ cầm theo chiếc giỏ lớn hơn, trên lưng cô ta còn cõng một đứa nhỏ, lúc này cũng đang bán hàng cho người đi đường.

Bên ngoài bệnh viện không cho phép bày quầy hàng, vì vậy bọn họ chỉ có thể dùng cách này đề bán hàng.

“Chị gái, chị có muốn mua một cái không?” Cô gái thử thăm dò lại hỏi một câu, giọng nói có chút nhỏ, có chút ngại ngùng, rõ ràng vẫn không quá quen làm việc như này, nhưng bởi vì cuộc sống đưa đầy, không thể không làm!

“Được, vậy chị mua một cái.” Tô Khiết nghĩ chẳng qua chỉ là một cái kẹp tóc, đứa bé nhỏ như vậy ở đây bán kẹp tóc, điều kiện gia đình chắc chắn không tốt, cô chú ý đến quần áo đứa bé này mặc rất cũ, hơn nữa còn không vừa, rõ ràng có chút bé.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.