Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1700
Cho nên chắc chắn là Lâm Bối đã đoán được anh sẽ vào phòng của cậu ta, đoán được anh sẽ lấy sợi tóc đó đi làm giám định.
Hai mắt của Đường Lăng từ từ nheo lại, kế hoạch này của tiểu vương tử cũng lợi hại quá đó nhỉ.
Chỉ là tính toán trên đầu của anh, hi vọng là Lâm Bối có thể gánh chịu được hậu quả này.
“Anh Đường, tôi là vương tử nước D!” Lâm Bối nghe thấy lời nói của Đường Lăng thì âm thầm hít vào một hơi, lời nói này cùng Đường Lăng quá mức cuồng vọng, dù sao thì cô cũng là vương tử nước D, Đường Lăng là quan viên tiếp đãi bọn họ.
Dựa theo lý thuyết thì Đường Lăng sẽ không dám làm như vậy.
Nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng cũng Lâm Bối chính là không nhịn được mà thấy lo lắng, cô cảm giác có lẽ là Đường Lăng sẽ thật sự dám làm như vậy.
“Đúng vậy, cậu là vương tử nước D, cho nên bây giờ tôi lo lắng tiểu vương tử bởi vì bị bệnh ngất xỉu ở trong phòng, tôi nhờ người ta mang thẻ mở cửa lên mở cửa ra…” Hiển nhiên là lời lúc nãy của Đường Lăng thật sự không phải là tùy tiện nói đùa, anh đã có kế hoạch tốt rồi.
Lâm Bối: “…”
Lúc này ở trong phòng Lâm Bối tức đến nỗi muốn đánh người, Đường Lăng quá hèn hạ, quá vô sỉ!
Tại sao người như thế này mà còn để anh ta sống sót trên đời này nữa?
Hại trời hại đất!
“Tôi đếm đến ba…” Đường Lăng thật sự không phải là đang nói đùa, anh rất nghiêm túc.
Hơn nữa anh thậm chí cũng không cho Lâm Bối có chỗ để từ chối.
“Một…” Đường Lăng bắt đầu chậm rãi đếm số: ” Hai…”
Trong căn phòng, Lâm Bối âm thầm cắn răng, hai mắt của cô nhanh chóng đảo quanh rồi sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng khỏi qua cho đại vương tử: ” Anh cả ơi, cứu em với.”
“Sao vậy?” Ở đầu dây bên kia đại vương tử nghe thấy lời nói của Lâm Bối thì hoàn toàn sửng sốt: ” Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cái tên điên Đường Lăng đó nhất định phải vào phòng của em, em không muốn để cho anh ta vào, anh ta nói là nếu như không mở cửa thì anh ta sẽ cho người của khách sạn đến mở cửa ra. Anh ơi, anh nghĩ cách mang anh ta đi đi.” Lâm Bối biết là loại tình huống như thế này tuyệt đối không thể cho Đường Lăng vào phòng của cô được.
“Sao Đường Lăng lại muốn vào phòng của em?” Lông mày của đại vương tử nhíu chặt chẽ với nhau, trong giọng nói rõ ràng có thắc mắc không hiểu.
“Sao em biết được anh ta nổi điên cái gì chứ, anh ta chính là một người điên không thể nói lý, không có thuốc nào cứu chữa được hết. Anh cả, anh mang anh ta đi đi, em không muốn nhìn thấy anh ta.” Lúc này Lâm Bối đối với Đường Lăng đã đến tình trạng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô không muốn nhìn thấy Đường Lăng, không muốn nhìn thấy.
“Lâm Bối, em làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em vội vàng xúc động như vậy đó.” Ở đầu dây bên kia hai mắt của đại vương tử nhanh chóng lấp lóe, anh ta là người hiểu đứa em trai này nhất, bình thường rất tỉnh táo trầm ổn, hơn nữa có thể nói là lắm mưu nhiều kế, ngày hôm nay bị cái gì đây.
Lâm Bối sửng sốt, hai mắt khẽ hiện lên. Đúng đó, cô bị cái gì đây?
Cô vậy mà lại dễ dàng tức giận như thế?
“Anh cả, trước tiên anh cứ đến đây dẫn Đường Lăng đi đi.” Lâm Bối âm thầm hít vào một hơi để cho mình tỉnh táo lại, điện thoại cũng đã gọi rồi, lúc này cũng không thể thay đổi giọng được.
“Được rồi, anh đi qua đó xem xem.” Đại vương tử nghe thấy giọng nói của Lâm Bối đã tỉnh táo lại, trong nháy mắt khóe môi hơi nâng lên, anh ta đột nhiên phát hiện người em trai này của anh ta hình như là có bí mật gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.