Chương trước
Chương sau
Chương 1650
Ý của Đại Vương tử là tăng đơn đặt hàng lên 150 nghìn tỷ, chính là tăng vì Đường Lăng, đơn hàng 150 nghìn tỷ này thậm chí có thể trở thành tiền bảo lãnh cho Đường Lăng.
Ý này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Đại Vương nói như vậy, thật sự không có ai có thể phản bác điều gì cả rồi.
Bây giờ chuyện của Đường Lăng có nghi điểm, hơn nữa nghi điểm không nhỏ, nếu như bảo lãnh cũng không phải không được.
Chỉ có điều, trong tình cảnh bây giờ, nhà họ Đường nếu như ra mặt bảo lãnh Đường Lăng, chắc chắn dẫn đến ảnh hưởng không nhỏ, nhà họ Cố cũng chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà công kích, cho nên Đường Vân Thành không có làm như thế.
Ai cũng biết quan hệ của Nguyễn Hạo Thần với Đường Lăng, cho nên, Nguyễn Hạo Thần cũng không tiện ra mặt.
Nhưng Đại Vương tử nước D này làm như vậy, ai cũng nói không được cái gì.
Tô Khiết khi đọc được tin tức, cuối cùng cũng hiểu ý mà Nguyễn Hạo Thần tối qua đã nói, không thể không nói, sự sắp xếp này của Nguyễn Hạo Thần quả thật cao minh.
Nhưng, Nguyễn Hạo Thần sao thuyết phục được Đại Vương tử tăng đơn hàng lên 150 nghìn tỷ vậy?!
Đó chính là 150 nghìn tỷ, không phải một con số nhỏ, cho dù đối với một đất nước mà nói, cũng không phải nói tăng thì có thể tăng.
Trong khách sạn Quốc Hâm, Đại Vương tử nước D sau khi tiếp nhận phỏng vấn thì trở về phòng.
“Anh cả, anh tại sao muốn làm như vậy?” Lâm Bối đã đợi ở trong phòng, thấy Đại Vương tử trở về thì trực tiếp hỏi, trong giọng của Lâm Bối rõ ràng mang theo vài phần bức thiết.
“Bởi vì anh tin Đường Lăng.” Đại Vương tử nhìn Lâm Bối, khóe mặt mang theo nụ cười, nhìn ra được tâm trạng của anh ta rất tốt.
“Anh tin Đường Lăng? Anh với Đường Lăng không có giao tình gì, anh dựa vào đâu mà tin tưởng anh ta? Với lại đơn hàng 150 nghìn tỷ há để anh nói tăng là có thể tăng, anh thậm chí không có hỏi ý kiến của phụ vương, nếu như phụ vương không đồng ý, anh đi đâu lấy được 150 nghìn tỷ.” Lâm Bối lúc này rõ ràng có hơi kích động, có điều cậu ta nói những lời này câu nào cũng có lý.
“Cái này em thật sự không cần lo, 150 nghìn tỷ này không cần anh bỏ, có người bỏ.” Nụ cười trên mặt Đại Vương tử càng sâu hơn: “Nếu đã có người bỏ tiền, mối làm ăn này anh nếu không nhận thì chính là đồ ngốc.”
“Làm ăn gì? 150 nghìn tỷ này ai bỏ?” Lâm Bối sửng sốt, có hơi khó nhìn nhìn chằm chằm anh ta: “Anh sẽ không phải đang nằm mơ đấy chứ? Ai sẽ bỏ ra nhiều tiền cho anh như vậy chứ?”
“Nguyễn Hạo Thần.” Đại Vương tử lúc này cười rất vui vẻ: “Cho nên, lần này thật sự không cần lo.”
“Anh nói cái gì? 150 nghìn tỷ này do Nguyễn Hạo Thần bỏ? Tại sao? Anh ta tại sao muốn làm như vậy?” Lâm Bối càng bàng hoàng hơn, Nguyễn Hạo Thần đây là bị điên rồi sao?
150 nghìn tỷ không phải con số nhỏ, Nguyễn Hạo Thần nói bỏ ra là bỏ ra sao?
“Anh nghe Nguyễn Hạo Thần nói, Đường Lăng tối hôm kia không có chạm vào Cung Vân, nhưng Đường Lăng nói, lúc đó có một cô gái khác bước vào phòng của anh ta, cô gái đó chỉ có Đường Lăng có thể nhận ra, cho nên, Nguyễn Hạo Thần muốn để Đường Lăng ra ngoài, chỉ khi Đường Lăng ra ngoài rồi, mới có thể nhanh chóng tìm được cô gái đó, chuyện này mới có thể được giải quyết.” Đại Vương tử liếc nhìn Lâm Bối, lúc này tâm trạng của anh ta rất tốt, cho nên giải thích rất rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.