Chương trước
Chương sau
Chương 1560
Không phải, mẹ của đứa nhỏ này không nhìn thấy đâu, vậy mà lại đến tìm tổng giám đốc nhà bọn họ mà đòi?
Cái này có thích hợp không vậy?
Tổng giám đốc nhà anh ta bận bịu biết bao nhiêu, phải xử lý nhiều chuyện như vậy, còn phải giúp người khác tìm cả mẹ.
Hơn nữa lúc nãy đứa nhỏ này vừa mới nói mẹ của cô bé bị sói xám mang đi rồi, tổng giám đốc phải làm như thế nào để mẹ của cô bé về nhà đây.
Thiệt là, cái này phải đi đâu để phân rõ phải trái đây?
Nhưng mà đứa nhỏ này thật là đáng yêu, quá là đáng yêu, hơn nữa tổng giám đốc cũng không nói gì thêm, bọn họ cũng không dám nói lung tung.
“… trong lúc nhất thời Nguyễn Hạo Thần thật sự không biết phải trả lời câu này như thế nào, dù sao thì cũng không biết rốt cuộc là bọn nhỏ đang chơi trò chơi gì.
“Chú ơi, có thể được không ạ?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần không trả lời, lôi kéo quần áo của anh nhẹ nhàng lung lay làm nũng.
“Cháu đi dạo cùng với mẹ của cháu hả?” Nguyễn Hạo Thần cười khẽ, theo lý thuyết thì chuyện như thế này anh hoàn toàn có thể giao cho những người khác đi xử lý, anh hoàn toàn có thể rời đi, những mà chẳng biết là tại sao anh cũng không muốn đi như vậy.
“Lúc nãy cháu đã nói với chú rồi mà, mẹ của cháu bị sói xám bắt về nhà rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn anh, cái miệng nhỏ vểnh lên rất cao, vẽ ai oán đó còn sâu hơn nữa.
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy như là phần ai oán của cô nhóc này đang nhằm vào mình, cứ làm như anh chính là lão sói xám đã bắt đi mẹ của cô bé.
Nguyễn Hạo Thần âm thâm bật cười, chắc chắn đây là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Trò chơi của hai đứa con nít với nhau thế mà anh lại diễn cùng.
Đứa bé này chắc chăn đã đi lạc mẹ, có lẽ là bình thường mấy đứa nhỏ hay nghe câu chuyện sói xám nhiều lắm cho nên mới có suy nghĩ như thế này.
“Nào, để chú giúp cháu tìm mẹ nha.” Nguyễn Hạo Thần đưa tay ra kéo tay của Đường Vũ Kỳ, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé vào trong lòng bàn tay của mình.
Trong khoảnh khắc cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, chẳng biết tại sao trong lòng của Nguyễn Hạo Thần dường như run lên một cái, cảm giác đó rất là kỳ quái, cũng rất kỳ diệu.
“Dạ dạ, chỉ có chú mới biết mẹ ở đâu thôi.” Rốt cuộc Đường Vũ Kỳ cũng hài lòng nhếch môi cười, anh trai nói là ba rất đáng sợ, nhưng mà cô bé cảm thấy bà rất là dịu dàng không hề đáng sợ chút nào hết.
Nghe thấy lời nói của cô bé, Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, cái gì mà gọi là chỉ có anh mới biết mẹ của cô bé ở đâu?
Anh căn bản chính là cái gì cũng không biết hết.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô bé, nhìn thấy gương mặt bâu bĩnh của cô bé nhịn không được mà nở nụ cười lần nữa, chắc có lẽ đứa nhỏ này chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
“Cậu đi thông báo một chút đi, xem xem là nhà ai bị lạc con để bọn họ đến đây tìm con” Nguyễn Hạo Thần chuyển hướng nhìn về phía thư ký Lưu, nhỏ giọng dặn một câu, lúc này giọng nói của anh thật sự rất nhẹ, dường như là sợ hù dọa Đường Vũ Kỳ ở bên cạnh.
“Chú ơi, chú có thể đi mua kem cho cháu được không?” Trong mắt của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, ai mua kem cho cô bé thì người đó chính là người mà cô bé yêu nhất.
Từ nhỏ cô bé đã thích ăn kem rồi, nhưng mà mẹ lại không cho cô bé ăn quá nhiều, anh trai ngày nào cũng trông chừng cô bé, cây kem lúc nãy cô bé năng nặc đòi anh trai mới mua cho cô bé vẫn còn chưa ăn được bao nhiêu, đều bị tan chảy hết rồi, bây giờ cô bé còn muốn ăn nữa.
“Được, để chú mua kem cho cháu.” Độ cong khóe môi của Nguyễn Hạo Thần lại càng dịu dàng hơn, xem ra là đứa nhỏ này cực kỳ thích ăn kem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.