Chương trước
Chương sau

Chương 1484
“Năm đó, là mẹ cô gọi cho tôi.” Nguyễn Bạc Vệ thầm thở ra rồi nói tiếp: “Thật ra trước lúc đó tôi và mẹ cô đã rất lâu không liên lạc, ngày đó đột nhiên mẹ cô gọi cho tôi…”
Nguyễn Bạc Vệ nhớ lại tình huống khi đó, đôi tay run lên rõ ràng, lúc ấy khi bà liên lạc với ông, tâm trạng ông rất phức tạp, rất phức tạp.
Sau đó ông đi gặp bà luôn không chút chần chừ.
Tô Khiết vẫn không nói gì, cô đang đợi ông ta nói tiếp.
“Tôi đi gặp mẹ cô, khi đó mẹ cô đang bệnh rất nặng…” Nguyễn Bạc Vệ dừng lại một chút, giọng nói của ông rõ ràng đã nặng nề hơn: “Tôi không hề biết mẹ cô bị bệnh, hơn nữa còn nặng đến vậy, tôi không biết…”
Tô Khiết biết chuyện này, năm đó quả thực mẹ cô bị bệnh rất nặng.
Nhìn Nguyễn Bạc Vệ đau khổ tự trách, trong đôi mắt đang nheo lại của Tô Khiết mang theo một vài cảm xúc khác.
Ông ta không biết?
Vậy ông ta biết thì làm được gì? Sẽ thế nào?
Cô biết bệnh của mẹ không phải bệnh bình thường có thể chữa, mà là bệnh nan y.
“Có lẽ lúc đó mẹ cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới chủ động liên lạc với tôi, đó là lần đầu tiên bà ấy chủ động liên lạc với tôi, lần đầu tiên.” Nguyễn Bạc Vệ nhắm mắt lại, như đang cố gắng che đi cảm xúc trong mắt, nhưng cảm xúc trên mặt lại quá rõ ràng.
“Sao đột nhiên mẹ tôi lại liên lạc với ông?” Tô Khiết không muốn nhìn thấy ông ta chìm đắm trong ký ức năm xưa, cô muốn biết đáp án.
“Lúc đó mẹ cô nhờ tôi làm giúp bà ấy một chuyện.” Nguyễn Bạc Vệ như đã hoàn hồn, ông ta nhìn Tô Khiết lần nữa rồi lại thầm thở dài.
“Chuyện gì?” Tô Khiết vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt ông ta lúc này, cô vẫn không kìm được hỏi.
“Mẹ cô muốn cô về nhà họ Tô, bà ấy hy vọng sau khi mình ra đi, cô có thể sống ở nhà họ Tô, sống cuộc sống không cân lo cơm ăn áo mặc.” Khi Nguyễn Bạc Vệ nói câu này, giọng ông ta có vẻ nặng nề hơn một chút: “Năm đó người mẹ cô lo lắng nhất là cô…”
“Ba tôi là Tô Trung Phương, tôi về nhà họ Tô là chuyện rất bình thường.” Tô Khiết nhanh chóng đáp lại, theo lý mà nói trong hoàn cảnh đó, mẹ cô muốn cô về nhà họ Tô là chuyện rất bình thường, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng vì sao mẹ lại tìm Nguyễn Bạc Vệ?
Nguyễn Bạc Vệ nói đó là lần đầu tiên mẹ chủ động liên lạc với ông ta?
“Nhưng cô không phải con gái Tô Trung Phương, mẹ cô biết điều này, bà ấy biết từ rất lâu rồi nên mới tìm đến tôi.” Nguyễn Bạc Vệ đã hứa với bà sẽ không nói chuyện này cho ai, kể cả Tô Khiết, nhưng hôm nay ông không thể không nói.
Người Tô Khiết cứng đờ, cô lại híp mắt lần nữa nhưng không nói gì, cô muốn nghe Nguyễn Bạc Vệ nói xong.
Tin tức này với cô mà nói là quá bất ngờ, quá đột ngột.
“Tôi đã động tay động chân lúc ông cụ Tô làm giám định thân nhân, tôi tìm người đổi máu của cô và Tô Nghiên Nghiên cho nhau.”
Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật năm đó: “Đây là ý của mẹ cô.”
Thật ra ông cũng không muốn làm vậy, không muốn chút nào, ông không muốn Tô Khiết về nhà họ Tô.
Nhưng đó là quyết định của bà nên cuối cùng ông vẫn đồng ý.
Ông cũng biết vào thời điểm ấy, đó là sự sắp xếp tốt nhất cho Tô Khiết, là sự bảo vệ cuối cùng mà một người mẹ dành cho con gái mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.