Chương trước
Chương sau

Chương 1461
“Tôi, tôi, tôi là vì lo cho cô ấy, lo cô một mình ra ngoài vào tối muộn như vậy rất nguy hiểm, vì vậy tôi mới theo cô ấy ra ngoài, tôi không ngờ rằng cô ấy lại sai người bắt cóc tôi.”
Tô Nghiên Nghiên thật sự rất lợi hại, cứng rắn làm tròn lời nói.
“cô Tô lần trước từng nói, mối quan hệ giữa cô và Tô Khiết thực sự không tốt, vậy nên sự quan tâm của cô khiến chúng tôi có chút nghi ngờ, hơn nữa ý của cô là tình cờ gặp Tô Khiết, Tô Khiết cũng không biết cô đã về làm sao có thể sai người bắt cóc cô? Hơn nữa Tô Khiết nếu như thật sự muốn bắt cóc cô vậy khi lúc cô trở về liền bắt cóc luôn không phải là tốt hơn sao?” Tên phóng viên đó lại trực triếp vạch trần lời nói dối của Tô Nghiên Nghiên.
Lời nói dối vẫn chỉ là lời nói dối, dù tốt đến đâu cũng không thể trở thành sự thật.
“Tôi cũng không biết tại sao Tô Khiết lại có sự sắp xếp như vậy, cô ấy có thể là biết tôi về rồi, vậy nên mới cố ý xuống lúc đó.” Tô Nghiên Nghiên vẫn còn muốn ngụy biện cho mình.
“cô Tô, theo video mà chúng tôi khôi phục lại được, ngày hôm qua cô ở nhà cả ngày, không hề ra ngoài.” Bùi Anh Duy lại lần nữa mở miệng, chỉ một câu, hoàn toàn chặn đứng mọi lời nói dối của Tô Nghiên Nghiên.
“Vậy nên, cô Tô từ đầu tới cuối đều nói dối, không có một câu nói thật nào.” Đám phóng viên nghe thấy lời nói của Bùi Anh Duy đều nhìn về Nghiên Nghiên, rõ ràng đang chế nhạo.
“Do đó, cô Tô là cô ý hãm hại Tô Khiết.” Bùi Anh Duy nhìn Tô Nghiên Nghiên, ánh mắt hiển nhiên càng thêm phần lạnh lùng.
“Không, không phải, không phải tôi cô ý hãm hại Tô Khiết, tôi không có.” Tô Nghiên Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, lúc này cô ta thật sự thấy sợ hãi, sợ muốn chết.
“Vậy cô Tô hãy giải thích tại sao lại có chuyện này?” Một phóng viên lại nhấn mạnh thêm câu hỏi.
“Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, cả người tôi rất đau, rất đau.” Tô Nghiên Nghiên không thể tiếp tục nói thêm được điều gì liền giả vờ đau đớn, không, thực tế trên cơ thể của cô ở khắp mọi nơi đều bị thương, cô ta thực sự rất đau, cô ta đã uống thuốc giảm đau khi đến đây, bây giờ thuốc đã hết tác dụng, cơn đau trong người cô ta lại ập đến.
Đương nhiên, lúc này Tô Nghiên Nghiên cũng có rất nhiều lớp giả bộ, giả bộ để được đồng tình, được thương xót, hiện tại cô ta cũng chỉ có thể lợi dụng điểm này.
“Mẹ, con đau quá, con thật sự rất đau, có phải con sắp chết hay không, mẹ, mẹ đưa con tới bệnh viện đi, đưa con tới bệnh viện.” Tô Nghiên Nghiên tóm lấy tay Lưu Vũ, rồi lo lắng hét lên, bây giờ cô ta chỉ muốn mau chóng trốn đi.
“Được, được, mẹ đưa con đi bệnh viện, đưa con đi bệnh viện.” Lưu Vũ cũng không muốn nhanh chóng rời khỏi đây, bà ta gật đầu lia lịa, rồi đẩy Tô Nghiên Nghiên rời đi.
“Lưu Vũ, bà không thể rời đi, chuyện bà thông đồng với bọn bắt cóc…”
“Tôi không có, tôi không có, mấy người đừng có vu hãm tôi.” Lưu Vũ vừa nghe vậy, thì lập tức nóng nảy, hét lên một cách hung tợn.
“Ở đây chúng tôi có một ít video sau khi khôi phục lại, tất cả đều là bằng chứng về việc bà thông đồng với bọn bắt cóc.” Bùi Anh Duy nhìn bà ta, trong đôi mắt lạnh lùng không có nhiều cảm xúc.
Cậu ba nhà họ Nguyễn đã giao phó anh phải khôi phục tự do cho người phụ nữ của anh ta càng nhanh càng tốt, cho nên, tất nhiên Bùi Anh Duy không thể để Lưu Vũ cứ như vậy mà rời đi.
Theo thủ tục chính thức, là cần phải xét xử từng bước một, thế nhưng nếu xét xử từng bước, thì chắc chắn Tô Khiết sẽ không được lấy lại tự do nhanh chóng như vậy.
Lúc này đây, Bùi Anh Duy không đăng video lên mạng mà để cảnh sát xung quanh sử dụng máy tính để cho mọi người xem.
Anh ta mở đoạn video đầu tiên, liếc nhìn Lưu Vũ: “Trong đoạn video này, bà đã mở cửa xe của Tô Khiết vào chiều hôm qua, sau đó lái xe của Tô Khiết đi. Xin hỏi bà Lưu Vũ, vì sao bà phải lén lái xe của Tô Khiết đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.