Chương trước
Chương sau

Chương 1295
Tuy nhiên, ngay khi Tô Khiết bước vào đại sảnh, tình cờ đụng phải Phạm My, hai người trực tiếp đụng vào nhau.
“Hả, Tô Khiết, cháu đi ra ngoài sớm vậy à?” Phạm My thấy Tô Khiết từ bên ngoài bước vào thì ngạc nhiên.
“Vâng.” Tô Khiết có chút chột dạ, nên tiếng trả lời của cô nhỏ.
“Hai đứa trẻ đã thức chưa? Vừa nãy mợ thấy cửa phòng cháu đóng lại, không nghe thấy động tĩnh gì, tưởng cháu còn ngủ chứ.” Phạm My không nghĩ nhiều, cũng không hỏi quá nhiều, rõ ràng cô ấy quan tâm đến hai đứa trẻ nhiều hơn.
Tô Khiết: “…”
Cô mới về nên cũng không biết hai đứa nhỏ đã thức chưa.
Nhưng hai đứa lúc này nhất định là thức rồi, thức rồi sao lại không ra chơi?
Cho nên bé Hạo đã thực sự tức giận rồi.
“Cháu về phòng xem thử.” Tô Khiết không giỏi nói dối, cho nên cô không trả lời câu hỏi của Phạm My.
“Ok, được rồi, nếu hai đứa thức rồi, cháu đưa hai đứa nhỏ xuống, mợ sẽ làm bữa sáng cho tụi trẻ ăn.” Phạm My mãi nghĩ về hai bảo bối, nên cũng không có phát hiện sự kỳ lạ của Tô Khiết.
Tô Khiết nhanh chóng lên lầu, lúc tới bên ngoài phòng thì cẩn thận nghe ngóng, không có nghe thấy động tĩnh gì, hai đứa nhỏ còn chưa tỉnh sao?
Tin nhắn của bé Hạo gửi cho cô là vào khoảng mười hai giờ đêm qua, cậu bé ngủ muộn như vậy nên nhất định sẽ dậy muộn một chút.
Tô Khiết thầm thở dài, cẩn thận mở cửa, muốn yên lặng đi vào.
Tuy nhiên, cô đẩy cửa ra, chen vào trong phòng, vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của Đường Minh Hạo.
Bé Hạo đã dậy rồi, quần áo đã mặc xong, gấp chăn bông, thu dọn đồ đạc, lúc này ngồi ở trên giường cũng chưa đi ra ngoài, hiển nhiên là đang đợi cô.
Đường Vũ Kỳ đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm.
Ánh mắt của Tô Khiết đối với bé Hạo càng thêm tội lỗi.
“Mẹ về sớm thế.” Đường Minh Hạo nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hiển nhiên có chút nặng nề, những lời này không phải là thật.
“Ừm, rất sớm, bé con dậy cũng rất sớm mà.” Tô Khiết gật đầu, mỉm cười đi đến chỗ bé Hạo, những lời này nghe ra vô cùng chân thành.
Bé Hạo chớp mắt, rồi lại chớp mắt, nhìn mẹ mình đầy hoài nghi, mẹ cậu trở nên mặt dày như vậy từ khi nào thế?
Cô cả đêm không về mà còn không biết xấu hổ nói mình về sớm?
“Nghe nói đêm qua mẹ đi cứu Nguyễn Hạo Thần? Cứu cả đêm?” Đường Minh Hạo hiển nhiên là không muốn bị Tô Khiết lừa như vậy, cho nên lần này nói thẳng.
Không có quanh co lòng vòng như vừa rồi.
Tô Khiết chớp chớp mắt, trong lòng lại bắt đầu áy náy, cô gật đầu, nhưng cô không nói gì, thật sự rất khó để có thể nói với Đường Minh Hạo.
“Nguyễn Hạo Thần bị lửa thiêu? Bị nhấn chìm? Hay bị gió cuốn đi?” Khuôn mặt bé Hạo lại trở nên nặng nề, xem ra là càng khó chịu hơn.
Cậu vừa nói ngày mai sẽ kiểm tra Nguyễn Hạo Thần, mẹ cậu nói rõ ràng là sẽ ủng hộ cậu, nhưng đêm qua, mẹ cậu lại chạy đến nhà Nguyễn Hạo Thần, ngủ với Nguyễn Hạo Thần cả đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.