Chương trước
Chương sau

Chương 1270
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ngước mắt nhìn ông ta.
Lúc này trong con ngươi của Nguyễn Hạo Thần mang theo sự kinh ngạc.
Nhưng sau đó trong con ngươi Nguyễn Hạo Thần lại thêm sự lạnh lẽo: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Một người ba không chủ động nói chuyện với anh suốt hơn hai mươi năm, bình thường từ chối gặp anh, đột nhiên chủ động nói với anh, hơn nữa còn là mấy lời quan tâm nên anh không thể không nghi ngờ trong đó có mục đích.
Nguyễn Bạc Vệ nhíu mày, khóe môi hơi mấp máy, sau đó lại mở miệng: “Không có.”
Câu nói này của ông ta rất đơn giản lại không rõ ràng, không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại nhìn dáng vẻ của ông ta thì khóe môi hơi nhếch lên: “Vì cái gì đột nhiên đã trở lại?”
“Ông nội con cho người đón ba về nhà.” Nguyễn Bạc Vệ nói thật, không hề giấu giếm.
“Vì sao?” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, con ngươi khẽ lóe lên.
“Không biết.” Lúc Nguyễn Bạc Vệ nói lời này thì trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn không mang theo sự khác thường.
Nguyễn Hạo Thần nhìn ông ta thì đột nhiên cười cười, nụ cười vô cùng phức tạp, Nguyễn Hạo Thần biết lúc này Nguyễn Bạc Vệ không nói dối.
Bởi vì không cần thiết, một người ba chưa từng quan tâm anh hơn hai mươi năm thì không cần nói dối anh.
Nguyễn Hạo Thần không biết lúc này anh nên cảm thấy buồn rầu hay là may mắn.
Nguyễn Hạo Thần nhất thời không nói gì, Nguyễn Bạc Vệ cũng không mở miệng.
Nguyễn Bạc Vệ nhìn về phía ấm trà trước mặt, đưa tay rót một chén trà sau đó đẩy đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Uống chén trà đi.”
Nguyễn Bạc Vệ có chút hổ thẹn với đứa con trai này, vẫn luôn có, bởi vì trong lòng áy náy, cho nên ông ta cố tình trốn tránh.
Hai mươi năm, ông ta trốn tránh hai mươi năm, trốn tránh trách nhiệm, mà con trai ông ta đã chống đỡ tất cả thay ông ta.
Mấy lời của bà cụ, còn có Kim Ngọc Ngân đã nói làm cho trong lòng ông ta càng thêm áy náy.
Nguyễn Hạo Thần choáng váng, hoàn toàn choáng váng, hai mươi năm qua, bình thường ba anh không nói một câu với mình, hôm nay chủ động rót trà cho anh uống?!
Anh cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng trên mặt Nguyễn Bạc Vệ không hề có sự khác thường.
Nếu nói có thì đó chính là sự áy náy, cảm giác áy náy của người ba với con trai, hơn nữa bởi vì áy náy nên muốn bù đắp.
Hai mươi năm không quan tâm, cho nên hôm nay ông ta muốn bù đắp sao!!
Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, cuối cũng vẫn đưa tay nhận lấy chén trà trong tay Nguyễn Bạc Vệ, sau đó uống hết một ngụm.
Anh chín tuổi, mẹ đi, cho nên anh càng khát vọng tình thương của ba hơn bất cứ ai.
Trước kia ba đối xử với anh rất tốt, đối xử với mẹ rất tốt, bởi vì năm đó xảy ra chuyện, ba mới hoàn toàn thay đổi thành người khác, anh hiểu trong lòng ba cũng đau khổ và buồn rầu, anh biết chuyện năm đó hoàn toàn đả kích đến mẹ, mà đối với ba cũng như thế.
Cho nên nhiều năm như vậy, tuy rằng ba không quan tâm anh nhưng anh chưa từng trách ba mình.
“Lần này về nhà mấy ngày?” Nguyễn Hạo Thần uống hết chén tfà, vẻ mặt cũng thả lỏng một chút, chủ động mở miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.