Chương trước
Chương sau

Chương 1241
“Nếu không thì con tìm một cơ hội để đọ sức mới Nguyễn Hạo Thần một trận đi?” Tô Khiết biết giải quyết vấn đề này thì phải xuất phát từ cơ bản, chỉ có thể để Đường Minh Hạo nhận định năng lực của Nguyễn Hạo Thần, việc này mới được tính là viên mãn.
“Mẹ yên tâm đi, trò hay lập tức sắp bắt đầu rồi.” Hiển nhiên là Đường Minh Hạo đã chuẩn bị xong từ sớm, một bộ dạng đã tính trước: “Hi vọng là ông ấy không để cho chúng ta phải thất vọng.”
“Đường Minh Hạo, con phải biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho nên con đừng có quá kiêu ngạo.” Tô Khiết nhìn thằng nhóc, giọng nói nghiêm túc dặn dò một câu.
Ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng đã quá khinh địch.
“Mẹ xác định hả? Ngay cả em gái cũng nói ông ấy ngốc nữa.” Đường Minh Hạo cũng không chấp nhận, vẻ mặt kiêu ngạo ngửa đầu lên.
“Hả?” Tô Khiết hơi nghi hoặc nhìn về phía người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, không biết là kết luận của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ này lấy ra được từ chỗ nào đây.
“Lúc nãy con với anh trai đã ghé đầu vào cửa sổ nhìn một hồi lâu, ba con không phát hiện ra chúng con, ba thật sự có chút ngốc đó.” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu, phụ họa theo anh trai nhà mình.
“Phải vậy không?” Lông mày của Tô Khiết nhíu lại, lúc nãy hai bé cưng vẫn luôn ghé vào cửa sổ à?
Chỗ đứng của Nguyễn Hạo Thần chỉ cần vừa ngẩng đầu lên một cái thì liền có thể nhìn thấy được cửa sổ phòng cô, vậy là có thể nhìn thấy hai bé cưng rồi.
Hiển nhiên, từ đầu đến cuối Nguyễn Hạo Thần đều không ngẩng đầu lên.
“Bởi vì anh ấy cứ luôn nhìn mẹ đó.” Tô Khiết suy nghĩ đến một lời giải thích duy nhất, lúc nói ra lời này, trong lòng của Tô Khiết có nhiều hơn mấy phần ngọt ngào.
Đường Minh Hạo trực tiếp quét nhìn cô một chút, giống như là hừ lạnh một tiếng, cô rõ ràng là đang khoe khoang chứ gì.
“Hiện tại ba còn chưa biết sự có mặt của các con, nếu như biết rồi thì anh ấy chắc chắn sẽ có thể phát hiện ra các con ngay lập tức.” Tô Khiết cảm giác cô cần nói tốt vài câu cho Nguyễn Hạo Thần ở trước mặt của hai bé cưng.
Chỉ là chuyện Nguyễn Hạo Thần không thích con nít làm cho cô cảm thấy có chút đau đầu.
“Mẹ chắc chắn ông ấy sẽ không thấy sắc quên con giống như mẹ hả?” Đường Minh Hạo đối với cô rất nghi ngờ, dựa vào biểu hiện lúc nãy của Nguyễn Hạo Thần, cho dù có biết sự tồn tại của bọn nó, đoán chừng kết quả cũng giống như nhau thôi.
Lúc nãy hai mắt của Nguyễn Hạo Thần hận không thể dính ở trên người của mẹ, anh chắc chắn là còn có thể nhìn thấy cái khác?
Tô Khiết: “…”
Nói thật thì đúng là cô rất chắc chắn.
Hơn nữa cô cảm thấy vấn đề này chỉ dựa vào cô nói thôi cũng không nói rõ ràng được, cái này thật sự phải xem biểu hiện sau này của Nguyễn Hạo Thần.
Ngày tiếp theo, dựa theo kế hoạch của Tô Khiết, ông cụ Đường bấm gọi điện thoại cho ông cụ Nguyễn.
Ông cụ Nguyễn nhận điện thoại của ông cụ Đường, lại cảm thấy kinh ngạc, lại là kích động, mặc dù là mối quan hệ của nhà họ Nguyễn và nhà họ Đường không tệ, nhưng mà phần lớn đều là mối liên hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Đường Lăng với nhau. Ông cụ Đường tự mình gọi điện thoại cho ông ta, đây là lần đầu tiên.
“Ông bạn già, tôi nghe nói là ông nhập viện rồi, tình huống như thế nào vậy?” Giọng nói của ông cụ Đường rất là hiền hòa, xưng hô rất thân mật, để cho người ta nghe không ra bất kỳ sự khác thường nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.