Chương trước
Chương sau

Chương 1239
Tô Khiết hiểu anh rất rõ, biết anh thật sự muốn làm chuyện gì đó thì quả thật không có ai có thể ngăn cản được anh.
Chính xác là anh có thể dùng sức mạnh để ép buộc cô đi.
Cho nên đối với anh, cô cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Tô Khiết nhìn về phía anh, cười cười, sau đó nghiêng người về phía trước, chậm rãi đến gần anh, đến gần anh rồi thì sau đó lại nhẹ nhàng hôn một cái lên trên môi của anh.
Cậu ba Nguyễn ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ cong lên: “Thật là ngoan.”
Xem ra là người phụ nữ của anh đã cởi mở hơn rồi, vậy mà lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động như vậy, thật là tốt!
Chỉ là một giây sau Tô Khiết lại đột nhiên mở cửa xe ra, không để anh kịp phản ứng, cô lại nhanh chóng bước xuống xe.
“Được rồi, em cần phải trở về rồi.” Sau khi Tô Khiết xuống xe trực tiếp đóng cửa xe lại: “Anh có thể đi về rồi đó, trên đường cẩn thận nha, tạm biệt…”
“Tô Khiết…” Cậu ba Nguyễn gằn từng chữ gọi tên của cô, cái người phụ nữ nhẫn tâm này, cô thật sự cứ ném anh mặc kệ như vậy à?
Cô không sợ chơi xấu anh ta.
Tô Khiết phất phất tay, nhanh chóng xoay người lại sau đó vọt vào trong cửa.
Tốc độ của cô quá nhanh, đợi đến lúc cậu ba Nguyễn xuống xe thì cô đã trở lại nhà họ Đường.
Tô Khiết xoay người lại nhìn về phía anh một lần nữa, vươn tay ra với anh, mang theo vài phần đắc ý rõ ràng, giống y như lần cô rời đi vào năm năm trước.
Cậu ba Nguyễn nhìn cô hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lúc này đây anh lại không thể vọt vào trong nhà họ Đường mà bắt cô trở lại được.
Mà cô chính là dựa vào điểm này, cho nên mới phách lối và đắc ý như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy được nụ cười trên mặt của cô, cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng chỉ có thể âm thầm thở một hơi. Thôi bỏ đi, có thể để cho cô chơi vui vẻ như vậy, ngày hôm nay anh coi như cũng không uổng công tới đây.
Chỉ là, tóm lại thì cậu ba Nguyễn vẫn có chút không cam lòng, rõ ràng hiện tại cô đối với anh càng ngày càng có cảm giác, vốn dĩ anh cho rằng tối hôm nay anh chắc chắn có thể thành công mang cô ra ngoài, không ngờ đến cuối cùng cô vẫn trở về.
Anh cũng không hiểu được cô làm gì phải trở về vội vàng như vậy chứ, trong nhà của cô có cái gì mê hoặc cô không chịu bỏ như thế? Còn lớn hơn sự quyến rũ của anh à?
Giờ phút này, ở trong phòng của Tô Khiết có hai cái đầu nhỏ đang ghé vào trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
“Anh ơi, là ba đó, thật sự là ba đó.” Trong giọng nói của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo vài phần mừng rỡ: “Ba đến đây tìm chúng ta hả?”
“Không phải đâu, ba đến đây để tìm mẹ.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng ở bên ngoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà mẹ của thằng nhóc đứng ở trong sân mang theo vẻ mặt đắc ý, Đường Minh Hạo cảm thấy khảo nghiệm của thằng nhóc đối với người nào đó có phải là nên hạ thấp một chút không.
“Mẹ cũng đã về rồi, ba còn đang đứng nhìn cái gì đấy. Anh ơi, anh nói xem nếu như ba đi lên đây cùng với mẹ, nhìn thấy chúng ta rồi thì sẽ như thế nào?” Lúc mà Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần hưng phấn.
“Ba sẽ không đi vào đâu.” Đường Minh Hạo nói lời này rất chắc chắn, lúc trước Nguyễn Hạo Thần cũng không có vào, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, bây giờ cũng không thể nào bước vào được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.