Chương trước
Chương sau

Chương 1216
Thấy cô đang giở tính trẻ con với mình, môi cậu ba Nguyễn không tự chủ được nhếch lên, nụ cười trên mặt cũng lan rộng ra…
Cảm giác này thật tuyệt.
Tô Khiết nhìn nụ cười trên mặt anh mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn anh một cái, cô phát hiện người đàn ông này sao mà đáng ghét thế chứ?
Tô Khiết không ý thức được lúc này mình đã không còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm tài ba, lúc này cô chỉ là một cô gái nhỏ với tính tình trẻ con.
“Được rồi, được rồi.” Nguyễn Hạo Thần bước lên, ôm lấy cô, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi càng ngày càng vểnh lên cao của cô, mắt anh hơi tối đi: “Em biết không? Bộ dạng em lúc này vô cùng quyến rũ, vô cùng mê người, nếu em nhìn anh như vậy nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được mà muốn em đấy.”
Đối với cậu ba Nguyễn, lúc nào cô cũng quyến rũ, lúc nào cũng mê người khiến anh không thể kiểm soát.
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi xa nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, cô ta chưa thấy Nguyễn Hạo Thần như vậy bao giờ.
Anh lúc này rất dịu dàng, rất thoải mái, còn có một chút vô lại, không đứng đắn và lưu manh.
Trác Hiểu Lam rất rõ, chỉ có Tô Khiết mới có thể khiến anh như vậy.
Vì sao lại là Tô Khiết? Vì sao lại là Tô Khiết?
Vì sao không thể là…
Trác Hiểu Lam nắm chặt tay, lại nắm chặt tay hơn nữa, chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, cô ta cũng không cảm giác được gì. Tô Khiết cảm thấy như có người đang nhìn mình từ phía sau, ánh nhìn kia càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Tô Khiết liếc mắt nhìn ra phía sau, nhưng Trác Hiểu Lam đã nhanh chóng lui lại trốn đi, cho nên Tô Khiết không nhìn được gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Hạo Thần thấy động tác của cô thì hơi chau mày lại. “Em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chúng ta, đi thôi, đi về trước đi.” Tuy rằng Tô Khiết không phát hiện được ai nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Tô Khiết nheo mắt, cô cũng không nói gì nữa mà dẫn anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Cùng lúc này, ở trong phòng bệnh, điện thoại của ông cụ Nguyễn đột nhiên đổ chuông.
Ông cụ Nguyễn mở di động ra, lúc nhìn thấy hình ảnh được gửi đến thì ông tức giận đến mức thiếu chút nữa là đập nát di động.
“Con ranh chết tiệt, đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.” Ông cụ Nguyễn run lên vì tức giận: “Con ranh này đúng là không biết xấu hổ.”
“Làm sao vậy?” Bà cụ Nguyễn cuống quýt nhích lại gần, sau đó nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đứng hôn nhau ở bệnh viện.
“Là ai gửi tới?” Bà cụ Nguyễn nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
“Quan tâm chuyện ai gửi tới làm gì, tôi nghĩ bức ảnh này gửi đến thật đúng lúc, tôi muốn cho tất cả mọi người biết chuyện con ranh không biết xấu hổ kia hại tôi bị ‘thương nặng’ như vậy mà còn không biết xấu hổ đi quyến rũ Hạo Thần nhà chúng ta.” Ông cụ Nguyễn nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy tính toán.
“Nếu ông công khai bức ảnh này, Hạo Thần cũng sẽ bị mắng.” Bà cụ Nguyễn nhìn tấm hình này, lông mày càng nhăn chặt hơn. Bà không quan tâm Tô Khiết bị mắng, nhưng bà không thể để cháu trai của mình bị mắng theo được.
“Thằng nhóc không biết liêm sỉ kia bị mắng cũng đáng, nên để cho nó biết cảm giác bị mắng chửi đi, việc này càng làm lớn càng tốt.” Hiển nhiên là ông cụ Nguyễn không bận tâm nhiều như vậy, vì đạt được mục đích của mình, dù có là cháu trai thì cũng phải hy sinh.
Trong ảnh chụp, Nguyễn Hạo Thần hôn rất cuồng nhiệt. Bà cụ Nguyễn hiểu được dưới tình huống này mà đăng bức ảnh này lên thì hậu quả sẽ rất lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.