Chương trước
Chương sau
Ít nhất là bây giờ không có hi vọng xa vời.
Chiếc ví kia, chắc chắn là cô nghĩ anh sẽ tức giận, nên mua để xoa dịu anh, mà bây giờ anh cũng không tức giận, cũng không làm ra chuyện gì để uy hiếp cô, cô hoàn toàn không cân phí tâm muốn làm anh vui lòng.
Hơn nữa những ngày gần đây, anh cũng nhận ra, người phụ nữ này rất ít để ý đến nhưng thứ không liên quan đến mình, cũng quan tâm cực ít.
Huống chi, anh cũng không hề nói với cô rằng mình bị đau bụng. Cô cũng không biết anh có bệnh đau dạ dày.
Tô Khiết nhanh chóng rời khỏi hiệu thuốc, tốc độ rất nhanh, cô cầm hộp thuốc trong tay, nhưng do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy rõ là thuốc gì.
“Tổng giám đốc, xem ra tôi không nói sai, mợ chủ thật sự đi mua thuốc cho tổng giám đốc!” Trên mặt thư ký Lưu có chút phấn khích.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ giật, có độ cong giống như tự chế giễu, anh thật sự không dám nghĩ đến hướng suy nghĩ này.
Không nghĩ thì sẽ không thất vọng, nghĩ càng nhiêu, thất vọng liên sẽ càng lớn.
Tô Khiết chạy tới, mở cửa xe và nhanh chóng lên xe, vẫn chưa kịp ngồi xuống thì đã đưa hộp thuốc trong tay đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần.
Sau khi ngôi xuống, cô thuận tay cầm một bình nước cũng đưa tới trước mặt Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần sửng sốt nhìn hộp thuốc đau dạ dày trong tay cô, đôi mắt nhìn về phía Tô Khiết, cứ như vậy trong nháy mắt đột nhiên có cảm giác có chút hoảng hốt.
Những năm gần đây, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào, vậy nên xưa nay chưa từng nghĩ đến việc được chăm sóc, dĩ nhiên không phải không có người phụ nữ nào tình nguyện, mà là từ trước đến nay anh không cho bọn họ có cơ hội.

Anh không muốn thấy những kẻ hư tình giả ý kia.
Nhưng anh biết, cô không phải hư tình giả ý với anh, vì căn bản không cân phải làm như vậy, người phụ nữ này vô cùng ghét bỏ anh, chỉ sợ không thể nào lập tức thoát khỏi anh, trở về nước M.
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng mỗi phút mỗi giây cô đều nghĩ đến chuyện ly hôn.
Nhưng anh cũng không nói gì, tại sao cô lại biết anh bị đau dạ dày?
Đúng rồi, năng lực quan sát của cô từ trước đến nay vẫn luôn rất lợi hại.
Nhưng lần này cô không sợ bị lộ sao?
“Sao vậy? Không uống sao? Em mua sai rồi à?” Tô Khiết bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái.
“Sao em biết tôi đau dạ dày?” Nguyễn Hạo Thần từ trước đến nay không phải người nói nhiêu, nhưng lúc này vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Tô Khiết ngẩn người, đôi mắt chợt lóe lên, dựa vào sự quan sát nhạy cảm của cô, không khó để phát hiện ra rằng anh bị đau dạ dày, nhưng anh cũng không nói gì mà cô lại chạy đi mua thuốc, vừa rồi có phải có cô bị mất não rồi không? Đây không phải tự làm lộ mình rồi sao?
Thư ký Lưu thấy Tô Khiết không nói gì, cho là Tô Khiết xấu hổ, cố ý mở miệng nói: “Mợ chủ là thật sự quan tâm đến tổng giám đốc, nên cho dù tổng giám đốc không nói, mợ chủ cũng có thể cảm nhận được.”
“Vừa rồi không phải anh che bụng sao? Chẳng lẽ không phải đau dạ dày, cũng không thể là đau gan, đau phổi, đau ruột chứ, nếu như vậy thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng!” Tô Khiết lúc này đang rất phiền muộn, buồn bực nghĩ muốn đập đầu vào tường, chắc chắn là do cô chăm sóc hai bảo bối đã thành thói quen, nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.