“Chỉ… chỉ cướp ví, không cướp thẻ nhớ à? Vậy là có ý gì?” Sở Bách Hà có phần không hiểu nổi. Mục đích của các cô không phải vì lấy lại thẻ nhớ sao?
“Muốn cướp ví từ trong tay của Nguyễn Hạo Thần, rồi lấy thẻ nhớ là chuyện tuyệt đối không thể làm được.” Khi Tô Khiết nói lời này, trên mặt có phần nghiêm trọng, lại dường như mơ hồ có thêm chút tâm tình lạ thường khác.
“Cướp ví lại bỏ chạy thì có thể chạy thoát được mà.” Sở Bách Hà cảm thấy lời này của Tô Khiết có vấn đề.
Cướp ví xong chắc chắn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đi, ai sẽ ngu ngốc lãy thẻ nhớ ở ngay trước mặt Nguyễn Hạo Thần chứ.
“Không thể trốn được.” Lúc này giọng điệu Tô Khiết vô cùng chắc chắn. Cô biết rất rõ năng lực của Nguyễn Hạo Thần. Có thể nhân lúc Nguyễn Hạo Thần không chú ý để cướp ví của anh đã thật sự không tệ rồi.
Cướp ví của Nguyễn Hạo Thần còn muốn chạy thoát, điều này căn bản là không có khả năng.
“Không thể trốn thoát được à? Chị vẫn không tin. Chị sẽ bảo Tiểu Nghị của chúng ta đi.” Sở Bách Hà rõ ràng không mấy công nhận lời Tô Khiết nói. Tiểu Nghị nhà cô ta có phản ứng nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất, chạy cũng nhanh nhất.
“Nếu là người khác đi, sợ rằng muốn nhân lúc Nguyễn Hạo Thần không chú ý để cướp được ví của anh ấy cũng hoàn toàn không có cơ hội.” Tô Khiết liếc mắt nhìn cô ta, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại có phần không cho phép chất vấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307666/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.