“Không quen.” Dụ Vỹ Phàm không hề chần chừ, trả lời hết sức dứt khoát.
Trong một căn phòng khác, Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm video, đôi mắt lạnh lẽo híp lại.
“Biết ngay Dụ Vỹ Phàm sẽ không nói.” Cậu năm Tào hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng cậu Dụ lại giúp cô ta chạy trốn khỏi khách sạn.”
“Chạy trốn?” Dụ Vỹ Phàm cố ý thốt lên kinh ngạc: “Sao thế? Cô ta giết người? Nếu cô ta giết người, các người không phải nên hạ lệnh bắt tội phạm sao? Vậy tôi đây trở thành đồng lõa tình nghi rồi?”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Đội trưởng Lục thầm thở dài, cái này quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
“Ồ, vậy thì được, cô ta chỉ là thuận tiện ngồi xe tôi, ra khỏi khách sạn, cô ta xuống xe, những cái khác tôi cũng không biết gì.”
Lúc này đây dáng vẻ của Dụ Vỹ Phàm hoàn toàn là cà lơ phất phơ.
“Cậu Dụ không biết cô ta là ai?”
“Không biết, đeo mặt nạ, tôi không thấy bộ dạng cô ta.” Dụ Vỹ Phàm trả lời rất thờ ơ.
“Dụ Vỹ Phàm quả nhiên là một con hồ ly.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào măng một câu: “Với tính cách của Dụ Vỹ Phàm, nếu anh ta không quen người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không liều mạng giúp cô ta như vậy.”
Nguyễn Hạo Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, mặc dù không nói chuyện, nhưng có ý ám chỉ.
“Anh ba, hiểu rồi.” Trên mặt cậu năm Tào lập tức có thêm hưng phấn, anh ta lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.
Trong phòng ghi chép, điện thoại của đội trưởng Lục reo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307650/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.