“Nhưng chắc chắn cô ấy không ngờ Thạch đuổi kịp Dụ Vỹ Phàm nhanh như thế. Đương nhiên chắc chắn cô ấy sẽ không nghĩ đến, anh tư biến thái đã lắp thiết bị theo dõi trong phạm vi mười dặm quanh khách sạn.”
Cậu năm Tào không ngừng cong môi: “Khách sạn Hoàn Vũ nằm vùng ngoại thành, lúc này chắc không có xe đi ngang qua, cô ấy đi xuống từ trên xe của Dụ Vỹ Phàm, nếu không bắt được xe khác, chắc chắn sẽ còn trốn ở gân đây, đến lúc đó chúng ta có thể bắt được.”
Cửa thang máy mở ra, cậu năm Tào không kịp chờ đợi đi vào, nhanh chóng ấn xuống tầng 22.
Anh tư và anh ba đều ở tầng hai mươi hai, một người là 2201, một người là 2202, ban công hai phòng đều như sắp nối liên với nhau, đương nhiên cũng là thiết kế biến thái của anh tư.
Nguyễn Hạo Thần biết mật mã phòng của cậu tư Tịch, đến cửa phòng, anh nhập chính xác mật khẩu, cửa khoá mở ra, anh đẩy thẳng đi vào.
Nguyễn Hạo Thần không hê chậm trễ, bắt đâu xem xét camera.
Theo tin tức của Thạch, xác định vị trí và thời gian, bắt ầâu xem xét camera theo dõi.
Trong camera, xe của Dụ Vỹ Phàm ra khỏi khách sạn, dừng lại ở chỗ rẽ đầu tiên, cửa xe mở ra.
Một cây dù đen lập tức xuất hiện, sau đó có người xuống xe, nhìn theo góc camera, người nọ hoàn toàn bị dù đen che mất, ngay cả chân cũng không nhìn thấy.
“Người phụ nữ này thật là gian xảo, chẳng lẽ cô ấy biết có camera.” Khoé môi cậu năm Tào hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307647/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.