Tô Khiết cầm lấy, nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp cởi áo sơ mi ra, giấu thẻ nhớ vào lớp trong của áo lót.
Cô giấu ở chỗ thế này, người khác muốn lấy được cũng sợ là rất khó.
“Cô không sợ gặp được lưu manh…” Tống Vân nhìn thoáng qua, cười gian nói: “Dáng người của cô đừng nói là đàn ông, một người phụ nữ như tôi nhìn còn mê, nhịn không được muốn sờ một chút.”
Lúc Tống Vân nói chuyện còn vươn tay giả bộ như muốn sờ ngực cô nữa.
“Biến.” Tô Khiết nhanh nhẹn tránh đi.
“Tôi đi trước đây.” Tô Khiết cũng không ở lại đây lâu, lúc cô vào nơi này thì đã phát hiện ra có người đang theo dõi nơi này, tuy rằng cô đã tránh đi những chỗ theo dõi đó, những mà cũng không thể bảo đảm sẽ không bị bọn họ phát hiện ra, ở lại đây lâu thì sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên, bây giờ những người đó theo dõi Tống Vân, trong khoảng thời gian ngắn Tống Vân muốn rời khỏi thành phố A chỉ sợ là hơi khó, chuyện này sau này cô sẽ nghĩ cách sau, bây giờ chuyện quan trọng nhất là lấy tài liệu đi.
Tô Khiết cũng không nói thêm gì nữa, cô mở cửa phòng ra, quan sát một lúc, không thấy có điêu gì khác thường thì mới mở cửa phòng ra.
Tô Khiết vừa bước ra khỏi phòng đã đi ngay đến chỗ thang máy.
Lúc cô đi lên đã sử dụng thang máy chuyên dụng, tính ẩn nấp của thang máy chuyên dụng sẽ tốt hơn, cũng sẽ an toàn hơn.
Bởi vì trong đoạn thời gian này rất ít người, người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307636/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.