Tô Khiết đi thang máy chuyên dụng, vừa mới xoay người lại, đã nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đi về phía thang máy.
Tô Khiết cũng không có vội vàng đóng cửa thang máy lại, cứ đứng ở trong thang máy nhìn anh, sau đó cậu ba Nguyễn nhanh chóng bước vào thang máy.
Tô Khiết nhìn anh không hề kiêng dè bước thẳng vào thang máy thế này, hơi nhướng mày lên.
Bây giờ anh đi vào cùng là định nói gì với cô chứ?
“Vội vã chạy vê công ty như thế, là có chuyện gì sao?” Cửa thang máy đóng lại, cậu ba nhà họ Nguyễn trực tiếp mở miệng, giọng điệu vô cùng đương nhiên.
Đôi mày hơi nhướn lên của Tô Khiết lại nhướng cao lên hơn chút nữa, cô còn chưa hỏi anh đâu, anh lại mở miệng hỏi cô trước rồi sao?
Theo dõi người khác còn tỏ vẻ đương nhiên như thế, sợ rằng trừ cậu ba nhà họ Nguyễn ra sẽ không còn người nào khác nữa.
“Cậu Thần đang theo dõi tôi sao?” Tô Khiết nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười khẽ, nếu anh đã đương nhiên như thế, cô cũng chỉ cần nói thẳng là được.
“Anh đậu xe ở cửa trung tâm thương mại tìm em, thấy em đang mua quần áo trẻ em.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói một câu.
Câu này của anh nhìn như rất đơn giản tùy ý, nhưng mà trong từng con chữ đều ẩn giấu thâm ý riêng, càng có thể làm anh biến bị động thành chủ động.
Anh nói anh nhìn thấy cô mua quần áo trẻ em, vì sao cô lại đi mua quần áo trẻ em? Vì sao lại đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307632/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.