Chương trước
Chương sau
Sau khi nghĩ thông những điều này, Tô Khiết khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, bấm vào tên facebook của Vũ Kỹ, gửi yêu cầu gọi video.
Ánh mắt tối sầm của Nguyễn Hạo Thần khẽ lóe lên, xem ra anh không ngờ cô lại nghe lời như vậy, bảo thế mà lại gọi lại thật.
Thấy hành động đó của cô, sắc mặt anh rõ ràng dịu lại một chút.
Có điều đầu dây bên kia thế mà lại chẳng có phản ứng gì, không đáp lời, mà cũng chẳng cúp máy.
Mắt Tô Khiết lóe sáng, thế này nghĩa là không nghe thấy chuông sao?
Tô Khiết biết, bình thường thì Vũ Kỳ giờ này lẽ ra đang ôm điện thoại chờ cuộc gọi từ cô mới phải. Vậy nên không có nhiều khả năng là bé không nghe thấy tiếng điện thoại.
Vậy thì chỉ còn một khả năng thôi, điện thoại bị tắt nguồn rồi. Vũ Kỳ chắc chắn không thể tự khóa máy được. Tình hình này, người khóa máy chỉ có thể là Minh Hạo.
“Anh, tại sao anh lại tắt máy vậy? Em còn muốn nói chuyện với mẹ mà.” Bạn nhỏ Vũ Kỳ ngồi một bên với vẻ mặt bất mãn, mẹ tắt video của bé rồi, thế mà anh còn khóa cả điện thoại bé nữa.
“Lúc nãy mẹ cúp máy ngang như vậy chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi, em gọi lại thì mẹ không bắt máy, chứng tỏ mẹ đang không tiện nói chuyện video với em. Chỉ sợ đang có người khác ở đó, đề phòng, anh cứ khóa máy cho an toàn.” Đường Minh Hạo kiên nhẫn giải thích cho cô em gái đang sắp khóc bên cạnh.
“Ai đang ở đó? Đề phòng cái gì ạ?” Đường Vũ Kỳ ngẩn ra, hiểu mà như không hiểu.
“Chồng của mẹ.” Đường Minh Hạo cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.
“Ông ấy là chồng của mẹ, vậy thì cũng là ba của mình rồi, tại sao phải đề phòng ông ấy nữa?” Đường Vũ Kỳ càng thấy khó hiểu.
Đường Minh Hạo lúc này không biết nên giải thích thế nào với em gái.
“Không lẽ sau này mẹ chỉ cần chồng, mẹ không cần chúng ta nữa hả anh? Bây giờ mẹ không tới ở với em, chỉ ở với chồng mẹ thôi kìa.”
Đường Vũ Kỳ càng nói càng cảm thấy tủi thân, cái miệng nhỏ dấu ra như sắp khóc tới nơi rồi.
Bé vốn tưởng khi mẹ có chồng, bé sẽ có thêm một người ba nữa. Vậy mà không ngờ mẹ lại bị người ta bắt đi mất.
Đường Minh Hạo thấy em gái sắp khóc thì càng thêm sốt ruột: “Em đừng khóc, tụi mình tìm cơ hội dò la ông ấy đã, xem xem ông ấy có thể làm ba mình không nha.”
“Dò la như thế nào ạ?” Đường Vũ Kỳ đang định khóc nghe vậy thì mắt sáng lên.
Đường Minh Hạo ngôi sát lại, thì thâm vào tai bé. Đường Vũ Kỳ gật đầu lia lịa, ánh mắt càng lúc càng sáng, khuôn mặt nhỏ xinh cuối cùng cũng nở nụ cười, tươi như hoa rồi.
Đâu dây bên kia không có phản ứng gì, Tô Khiết cuối cùng cũng đành tự cúp máy.
“Không ai bắt máy cả.” Tô Khiết xòe tay, nhún vai vẻ vô tội, chuyện này không thể trách cô được.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, im lặng, không biết anh đang nghĩ gì.
“Còn cần gọi nữa không?” Tô Khiết thấy anh không phản ứng gì bèn dò hỏi.
Dĩ nhiên cô thừa biết, có gọi lại thì kết quả vẫn thế.
“Gọi lại thì sẽ có người bắt máy à?” Anh liếc mắt nhìn cô, cười như không cười. Anh cảm thấy người bên kia chắc đã phát giác được gì đó nên mới khóa máy, vậy nên giờ có gọi lại thì cũng không khác gì.
Cô rõ ràng biết kết quả, lại còn cố ý hỏi anh! Anh âm thầm cắn chặt răng.
Lúc này cô vẫn đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, quyến rũ mê người. Nguyễn Hạo Thần hai mắt lim dim, đột nhiên cúi người đè lên người cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.