Chương trước
Chương sau
Hơi thở của Bùi Dật Duy ngưng lại, cô và Nguyễn Hạo Thần là có chuyện gì?
Thang máy khép lại, không gian thang máy vốn rất rộng rãi giờ phút này chỉ có ba người bọn họ, lại giống như có loại cảm giác chật chội.
Nguyễn Hạo Thần ôm lấy Tô Khiết, hơi cúi đầu tới gần bên tai cô khẽ nói: “Tối hôm qua anh làm bẩn ga giường, sáng nay quên giặt, sau khi xuống lầu chúng ta đi tới trung tâm thương mại mua cái mới trước nhé!”
Lúc này lời nói của cậu ba Nguyễn mặc dù là nói khẽ, nhưng âm lượng lại đủ để cho Bùi Dật Duy ở trong thang máy có thể nghe được.
Tô Khiết nhanh chóng đảo mắt, nhìn về phía anh, đôi trợn to nhìn chằm chằm thẳng vào anh.
Cô thông minh như vậy đương nhiên biết lời này của Nguyễn Hạo Thần là cố ý nói cho Bùi Dật Duy nghe, Bùi Dật Duy làm rõ
ràng như vậy, sao anh có thể không nhận ra, cô nghĩ anh đều biết, chỉ là anh không hỏi nên cô cũng chưa từng nói.
Nhưng lời vừa rồi của anh thật sự quá…
Câu nói này của anh lượng tin tức thật sự quá lớn.
Cái gì mà đem ga giường làm bẩn, hơn nữa anh còn cố ý bỏ thêm một từ đêm qua, anh còn có thể nói thêm gì nữa không?
Xin hỏi cậu ba Nguyễn từ trước đến nay luôn mặt lạnh cấm dục rốt cuộc làm thế nào để nói ra những lời như vậy?
Hơn nữa tối hôm qua anh rõ ràng không hề về nhà ngủ.
Rất rõ ràng, anh đang cố ý kích thích Bùi Dật Duy.
Xin hỏi anh còn có thể nham hiểm thêm một chút nữa không?!
Bùi Dật Duy sợ ngây người, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chăm vào Tô Khiết, anh ta không tin, không tin lời nói của Nguyễn Hạo Thần.
Cô không phải người như vậy, hơn nữa sao cô có thể ở bên Nguyễn Hạo Thần?
“Sao lại nhìn anh như vậy, đang hỏi em đấy, xuống lầu đi đến trung tâm thương mại trước có được không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, giọng nói rất dịu dàng.
“Được.” Tô Khiết âm thầm cười khẽ trong lòng, nếu Nguyễn Hạo Thần muốn diễn kịch, cô đương nhiên muốn phối hợp, dù sao bây giờ cô cũng là vợ của anh.
Hơn nữa nếu như vậy có thể khiến Bùi Dật Duy hết hi vọng, không còn dây dưa với cô nữa, cũng coi như một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng sao cô lại có cảm giác cậu ba Nguyễn ngây thơ như vậy, cô cảm giác cậu ba Nguyễn sắp biến thành Nguyễn ba tuổi rồi.
“Thật ngoan.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần cong nhẹ, anh cười, cười rất hài lòng, cũng rất đắc ý, cô có thể ở trước mặt Bùi Dật Duy thản nhiên đồng ý với anh như vậy đã nói lên rằng cô đối với Bùi Dật Duy thật sự không có suy nghĩ khác.
Trong thang máy, thân thể Bùi Dật Duy lung lay, giống như suýt chút nữa ngã sấp xuống, sắc mặt của anh ta trong lúc nhất thời cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cô trả lời như vậy là thật sự cùng Nguyễn Hạo Thần sống cùng nhau sao?
Làm sao có thế? Chuyện này sao có thể?
Cô và Nguyễn Hạo Thần tại sao lại dính líu đến nhau?
Anh ta không tin cô sẽ yêu Nguyễn Hạo Thần, người cô yêu rõ ràng là anh ta, cô rõ ràng yêu anh ta như vậy…
Hơn nữa anh ta biết, đối với chuyện tình cảm cô rất một lòng, một khi yêu không có khả năng thay đổi đơn giản như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.