Chương trước
Chương sau
Tô Khiết giờ phút này hình như lại không quá vui mừng, vẻ mặt hơi kỳ quái.
“Tổng giám đốc, Bùi Dật Duy chưa đi, đang đợi ở ngoài công ty.” Thư ký Lưu sau khi nhận điện thoại, đến gân bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, thấp giọng báo lại một câu.
Lúc thư ký Lưu báo cáo, nhìn sắc mặt giám đốc nhà mình, hai chân cũng có chút run rẩy.
Anh ta trước đó còn nói cho giám đốc biết, cái tên Thanh Duy không có quan hệ gì với bà chủ, bà chủ không có quan hệ gì với Bùi Dật Duy, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện thế này.
Với biểu hiện vừa rồi của Bùi Dật Duy, anh ta cho dù mắt mù cũng có thể nhìn ra, giữa Bùi Dật Duy và bà chủ tuyệt đối có quan hệ.
Mà Bùi Dật Duy bây giờ không rời đi, rõ ràng là đang đợi bà chủ.
Nguyễn Hạo Thần khẽ chuyển mắt nhìn thư ký Lưu một cái, ánh mắt đó khiến thư ký Lưu sợ tới mức tim cũng ngừng đập.
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đứng dậy, đi về phía Tô Khiết.
Tô Khiết nhìn anh, mắt khẽ lóe lên, thấy biểu cảm của anh, trong lòng cô thầm kinh ngạc, trên mặt có vài phần cảnh
giác, anh muốn làm gì?
Trong tình huống này, anh tuyệt đối đừng nói lung tung!!
Nguyễn Hạo Thần thấy sự cảnh giác trên mặt Tô Khiết, trong lòng khẽ ngây ra, trước đó từ lời nói của Sở Bách Hà
anh đã biết được vài tin tức, cho nên, anh biết tuyệt đối không thể quá gấp gáp đối với cô.
Nếu ép cô gấp rồi, cô rất có khả năng sẽ lại chạy.
“Giám đốc Tô, tối cùng ăn bữa cơm, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Bước chân của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng chậm lại, đi tới trước mặt Tô Khiết rất phong độ đưa ra lời mời.
Anh đã cưới cô về rồi, cho nên anh không gấp, không gấp! Không gấp!
Mắt Tô Khiết chớp chớp, sao cô cảm thấy trước đó anh không định nói chuyện này?
“Được, được, giám đốc Nguyễn chịu cho mặt mũi, chúng tôi vô cùng vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh.” Quản lý Lý thấy Tô Khiết khẽ ngây ra, không phản ứng, bèn vội đáp ứng.
Tô Khiết đương nhiên cũng không thể từ chối.
Hàng người xuống lầu, ra khỏi tập đoàn Nguyễn thị.
Ngoài cổng chính công ty, Bùi Dật Duy đứng bên xe, vừa nhìn đã biết đang đợi ai đó.
Lúc Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Bùi Dật Duy, mắt khẽ híp lại.
Tô Khiết không nhìn sang, không biết có phải không nhìn thấy không.
Thực ra Tô Khiết nhìn thấy, nhưng cô không cảm thấy có liên quan gì tới cô, giữa cô và Bùi Dật Duy sớm đã kết thúc rồi, cho dù anh ta làm gì cũng không liên quan tới cô.
Sở Bách Hà thấy tình hình này, mắt lóe tên tia sáng, sau đó cô ta đột nhiên đẩy Tô Khiết về phía Nguyễn Hạo Thần.
Động tác của Sở Bách Hà quá đột ngột, Tô Khiết nhất thời không đề phòng, bèn trực tiếp cứ như vậy ngã về phía Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng vươn tay, nhanh chóng lại tự nhiên khoác eo Tô Khiết, trực tiếp kéo cô vào lòng.
“Vừa rồi lúc trên lầu, tôi chủ động sà vào lòng, cậu Thần tránh còn không kịp, nhìn tôi như ôn dịch, bây giờ lại rất thương hoa tiếc ngọc với đàn em của tôi, cậu Thần phân biệt đối xử như vậy khiến người ta thật đau lòng!” Sở Bách Hà rất là ‘đau lòng’ cười như mèo trộm tanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.