Bởi thế, nghe thấy âm thanh báo tin nhắn ấy, NGuyễn Hạo Thần biết ngay đây tin nhắn này được gửi từ nước M, chắc hẳn cuộc điều tra đã có kết quả rồi.
“Đừng nấu nữa, nếu không thì ra ngoài ăn đi, tôi còn phải lên công ty một chuyến.” Nguyễn Hạo Thần không hề mở ra đọc, chỉ nhìn cô chăm chú, ở sâu trong ánh mắt ấy thoáng của vẻ khác thường.
Anh nghĩ, có lẽ là, anh sẽ biết được sự thật nhanh thôi.
“Vậy anh lên công ty đi, em chiên lại cho mình trái khác.” Tô Khiết mỉm cười với anh, tỏ vẻ hết sức tâm lý, bây giờ cô lại hy vọng anh đi nhanh cho rồi.
Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, rôi đứng dậy rời đi.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, Tô Khiết cũng không lên lầu ngay, mà nấu lại bữa sáng khác cho mình, sau khi ăn xong, cô mới lên phòng.
Tô Khiết bước vào phòng, rồi đóng cửa lại, nhanh chóng chạy vào nhà tắm, bây giờ trên cây lược có thêm một cọng tóc dài, có lẽ tóc cô bị rụng lúc chải đầu ban nãy.
Có điều, cọng tóc ngắn kia vẫn còn ở đây.
Tô Khiết lấy cọng tóc ngắn ra, thấy cọng tóc này vẫn còn gốc, chắc là có thể làm giám định huyết thống ba con được, Tô Khiết cẩn thận cất sợi tóc đi.
Tô Khiết không dám đến thẳng bệnh viện ở thành phố A để làm xét nghiệm, thứ nhất là, cô sợ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện, thứ hai là, cô càng sợ gây ảnh hưởng xấu đến hai đứa con của mình.
Tô Khiết nhớ đến Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307491/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.