Chương trước
Chương sau
Bên dưới lầu, Tô Khiết đang làm bữa sáng ở nhà bếp, cô biết xảy ra chuyện tối hôm qua, hôm nay cô chắc chắn là không thể đưa hai bảo bối đi học rồi, nhưng cô không ngờ Nguyễn Hạo Thần hôm nay lại trực tiếp không đến công ty, hại cô ngay cả điện thoại cũng không dám gọi cho bảo bối nữa.

Nghĩ đến điện thoại, Tô Khiết đột nhiên nhớ ra lúc nãy cô xuống đây đã quên câm theo điện thoại rồi.

Lỡ như bảo bối gọi điện thoại cho cô?!

Nghĩ đến khả năng này, Tô Khiết liên hung hăng thở mạnh một hơi, sau đó nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống mà chạy thẳng lên lầu hai.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đang rửa mặt, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Nguyễn Hạo Thần nghe ra được là tiếng chuông điện thoại của Tô Khiết. Anh sững sờ, sau đó qua loa lau mặt một cái rồi đi ra ngoài.

Điện thoại Tô Khiết đang đặt trên tủ đầu giường, lúc này điện thoại cô bị lật lại, màn hình hướng xuống dưới, cho nên không nhìn thấy là ai gọi đến.

Nguyễn Hạo Thần đi tới, cầm lấy điện thoại của cô lên, anh vốn định cầm điện thoại xuống cho cô, nhưng lúc anh cầm điện thoại lên, theo bản năng nhìn một cái, lúc nhìn lên màn hình, động tác quay người của anh đột nhiên ngừng lại.

Anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị ba chữ—Đại bảo bối!!

Đôi con ngươi anh nhìn chằm chằm vào ba chữ này trên điện thoại của cô, đôi mắt từng chút từng chút một híp lại.

Đại bảo bối?

Đại bảo bối này là ai của cô ấy?

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ lập lòe một cái, ngay sau đó, ngón tay thon dài của anh đột nhiên di chuyển về hướng màn hình, di chuyển vê hướng nút nghe màu xanh lá.

Nguyễn Hạo Thần vẫn đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng của cô, mượn ánh trăng nhàn nhạt nhìn cô ở trên giường, Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở dài.

Người phụ nữ không có lương tâm này!!

Anh ra ngoài vào lúc muộn như vậy, cô cũng chẳng thèm hỏi đến một tiếng, một cuộc gọi cũng không, mà ngủ cũng say sưa thật.

Cậu ba Nguyễn buồn bực thì buồn bực, lần này rốt cuộc cũng không có làm ồn cô, nhưng anh vẫn chưa rời khỏi, mà lại lên giường nằm bên cạnh cô, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng anh phiền muộn, đưa tay khẽ dùng sức ôm lấy cô đến bên mình.

Anh rõ ràng là đã lấy vợ rồi, dựa vào đâu mà ngày nào cũng phải một mình phòng không gối chiếc chứ?

Sự cảnh giác của Tô Khiết trước giờ rất cao, cho nên anh vừa leo lên là cô đã tỉnh dậy rồi, nhưng mà nghĩ đến những chuyện trước đó, cô không dám mở mắt ra nữa, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Vốn tưởng bị anh ôm như vậy, cô sợ là sẽ rất khó ngủ, nhưng dường như là chẳng qua bao lâu, cô liền ngủ thiếp đi rồi.

Ngày hôm sau, Tô Khiết tỉnh dậy, lúc mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ không có chỗ nào để chê kia, cô liên sững sờ, đột nhiên cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nhưng người trước mắt vẫn còn.

Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, tình hình như vậy thật không quen chút nào.

Thời gian này anh không phải là nên đến công ty rồi sao?

Nhìn thấy anh vẫn còn ngủ, Tô Khiết nhẹ nhàng xoay người qua, định đi xuống giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.