“Tớ nói này, cậu cứ chơi trò trốn tìm với Nguyễn Hạo Thần như vậy, không sợ có một ngày anh ta đột nhiên về sớm phát hiện sao?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, khuôn mặt cười xấu xa: “Tớ có cảm giác hai người như muốn đánh du kích vậy.”
“Quan niệm thời gian của Nguyễn Hạo Thần rất mạnh, anh ấy nói lúc nào là về lúc đó.” Tô Khiết ngược lại không hề lo lắng, người đàn ông có quan niệm thời gian mạnh giống như Nguyễn Hạo Thần, chuyện mấy ngày nay là một minh chứng rõ rệt nhất.
Nguyễn Hạo Thần trong điện thoại mỗi ngày nói mấy giờ về là đúng mấy giờ về, dường như không có sự khác biệt.
“Ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ hôm nào đó anh ta về sớm thì sao?” Hứa Dinh Dinh hơi mím môi:
“Hơn nữa, cậu không sợ bảo mẫu tố cáo cậu sao?”
“Ngày đầu tiên khi Nguyễn Hạo Thần trở về, chị Lý không hề nói ra, vì vậy khả năng tố cáo của chị ấy sau đó sẽ không lớn, trừ khi Nguyễn Hạo Thần chủ động hỏi.” Tô Khiết đã từng quan sát chị Lý, cô nhận ra được chị Lý sợ Nguyễn Hạo Thần, nếu như anh không chủ động hỏi, chị Lý sẽ không chủ động tố cáo.
“Được rồi, tốt nhất là không sao, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện ra, hậu quả về sau tớ chẳng dám nghĩ đến nữa” Hứa Dinh Dinh âm thầm lè lưỡi, hi vọng rằng sẽ không bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện ra, nếu không cô thực sự có chút sợ hãi.
“Tớ về sau sẽ chú ý hơn. Ngày mai đưa hai bé con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307459/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.