“Được, lần này, mẹ tha thứ cho con, nhưng tuyệt đối không được có lần sao.” Thấy dáng vẻ này của thằng nhóc, trái tim Tô Khiết liền mềm xèo, chẳng qua, trên mặt vẫn mang chút nghiêm nghị.
“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.” Đường Minh Hạo rất nghiêm túc bảo đảm.
“Được, mẹ tin con, con phải biết rằng, hai đứa nhỏ bọn con ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, mẹ sẽ lo lắng.” Giọng nói của Tô Khiết trở nên dịu dàng, ngồi xổm xuống, ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
“Tốt quá rồi, mẹ không tức giận nữa.” Đường Tử Kỳ hôn chụt lên mặt Tô Khiết một cái, chỉ là lúc này bụng lại truyền đến âm thanh không được hài hòa.
“Bé con đói rồi, mẹ đi nấu cơm nha.” Tô Khiết cười, ở cùng hai đứa nhỏ đáng yêu thế này, quả thật cô không tức giận nổi: “Hai con tự chơi một lát đi.”
“Vâng ạ, vâng ạ, có đồ ăn ngon rồi, con thích nhất đồ ăn mẹ nấu.” Đường Vỹ Kỳ vui vẻ hoan hô.
“Tớ cũng thích, xem ra hôm nay có số hưởng rồi.” Hứa Dinh Dinh nghe nói có đồ ăn ngon, hai mắt sáng lên, đồ ăn Khiết Khiết nấu quả thật rất ngon.
Thấy Hứa Dinh Dinh nói muốn giúp cô, mà giờ đang nhìn chằm chằm ra ngoài, khóa miệng Tô Khiết hơi nhếch lên: “Nhìn gì đó, nhìn gì mà tập trung thế?”
“Không phải cậu nghi ngờ người đàn ông năm đó là Nguyễn Hạo Thần sao? Vậy không phải hai đứa nhỏ có khả năng là con của Nguyễn Hạo Thần, vì thế tớ luôn để ý quan sát bé Hạo, tớ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307450/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.