🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Khiết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ, nếu anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, sẽ phát hiện ra cô mất.
Thang máy rất nhanh đã dừng lại ở tầng một, Tô Khiết nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đứng ngoài thang máy, ngược lại không quá bất ngờ. Đương nhiên, cho dù bất ngờ, cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Trong lòng Tô Khiết rất rõ một điều, Nguyễn Hạo Thần không hề dễ lừa giống như Cậu năm Tào.
Tô Khiết đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, tốc độ rất bình thường, tư thế rất tự nhiên, vẻ mặt rất thản nhiên!
Bất cứ ai cũng không thể nhìn ra tia khác thường nào.
Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Cậu năm Tào trước, sau đó ánh mắt mới rơi trên người cô.
“Anh ba, người vẫn chưa xuống sao? Ban nãy em dừng lại ở tầng hai kiểm tra, nhưng không nhìn thấy người đâu cả.” Cậu năm Tào cũng ra khỏi thang máy, nhìn thấy thang máy mà lúc trước Tô Khiết đi vào đang dừng lại ở tầng một, rõ ràng ban nãy anh ta nhìn thấy thang máy đã đi xuống dưới, cho nên không thể nào dừng lại ở tầng hai được.
Nhưng người phụ nữ đó lại không hề đi xuống.
Tô Khiết thật sự may mắn, ban nãy khi cô ra khỏi thang máy ở tầng hai, vừa khéo có người bước vào thang máy, xuống tầng dưới.
Nghe thấy lời của cậu năm Tào, Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lông mày, nhưng không hề trả lời, ánh mắt vẫn như cũ ghim chặt trên người Tô Khiết
Không giống như cậu năm Tào, Nguyễn Hạo Thần không hề nhìn thấy dáng vẻ lúc trước của Tô Khiết, cái anh nhìn thấy chỉ là tấm ảnh chụp bóng lưng cô.
Bóng lưng trong tấm ảnh ngoài dáng vẻ khoa chương khiến anh quen thuộc, thứ anh có thể nhìn rõ chỉ là tóc và màu quần áo của cô.
Mà lúc này, màu tóc của Tô Khiết đã thay đổi, màu của quần áo cũng thay đổi, không chỉ màu sắc không giống với ban đầu mà ngay cả dáng vẻ cũng khác hoàn toàn. Chiếc áo ban đầu là kiểu dáng gọn người, với đai áo thắt ngang eo, nhưng chiếc áo lúc này của cô lại hoàn toàn là kiểu dáng giản dị, túi áo lớn buông thõng sang hai bên, đương nhiên, đây cũng là để che mắt người khác, những thứ cô cần dùng đến đều đặt bên trong túi áo lớn đó.
Khi cô đến, cúc áo khoác đều được cài rất gọn gàng, rất vừa vặn với người, nhưng lúc này, cúc áo lại được mở bung ra, quần áo được thả lỏng đến mức tối đa. Mép áo có một nếp gấp tinh xảo, không lộ ra màu sắc ban đầu của áo.
Croptop của cô là dạng cổ thấp, nhưng chiều dài cũng không bằng áo choàng, vì vậy không hề lộ ra dáng áo ban đầu, cho nên Cậu năm Tào cũng không nghi ngờ gì cả.
Ngay đến cả giày, cô cũng đổi. Ban đầu khi đến, cô đi đôi giày cao gót gần mười cm, lúc này cô đã thay bằng đôi giày đế thấp, mỏng, cho nên chiều cao liền giảm hẳn đi một đoạn.
Cũng có thể nói, người phụ nữ Cậu năm Tào nhìn thấy ban đầu và dáng vẻ của cô lúc này là hoàn toàn khác nhau.
Nếu không, sẽ không thể nào dễ dàng lừa được Cậu năm Tào đến như vậy.
Đương nhiên, lúc này cách ăn mặc của cô sẽ thích hợp với một đôi giày cao gót hơn, nhưng nếu cô đúc giày cao gót vào bên trong túi áo, thì đoán chừng đã sớm bại lộ rồi. Cũng may chân cô dài, cho nên đôi giày lúc này phối hợp rất nhịp nhàng với phong cách quần áo cô đang mặc.
Mặc dù Tô Khiết chuẩn bị mọi thứ rất hoàn mỹ, mặc dù lúc này cô đang vô cùng bình tĩnh, nhưng khi bị Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi hoảng loạn. Có điều, cũng may tố chất tâm lý của cô rất mạnh, cho nên không hề lộ ra bất cứ tia khác thường nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.