Chương trước
Chương sau
Chương 2867

Cho dù bọn họ biết ba loại thuốc này, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng không có đơn giản như vậy.

Đương nhiên, cho dù bọn họ biết ba loại thuốc, khả năng Viên Ngữ cả đời không tỉnh lại vẫn rất lớn.

Lớn cỡ nào? Để cô ta từ từ nghĩ xem, tỷ lệ Viên Ngữ không tỉnh lại chắc ít nhất có hơn một nửa.

Đường Lăng nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam thì hơi sững ra, sau đó nhanh chóng nhìn sang Trác Thanh.

Trác Thanh khẽ lắc đầu với Đường Lăng, ý tứ đó rất rõ ràng, tuy biết thuốc mà Trác Hiểu Lam tiêm cho Viên Ngữ, nhưng muốn cứu người tỉnh lại, vẫn là rất khó, rất khó.

Khả năng vẫn là không có hy vọng gì.

“Trác Hiểu Lam, mặc kệ Viên Ngữ có thể tỉnh lại chỉ tội chị hay không, em đều sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh hai mắt tựa như khát máu, đỏ tới đáng sợ, mà sát ý đó của anh ta nhìn trông không thể khống chế rồi.

Ý trong câu nói này của Trác Thanh đã rất rõ ràng, cho dù Viên Ngữ không thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, cho dù không có chứng cứ, Trác Thanh đều sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam.

Rất rõ ràng Trác Thanh là muốn làm chuyện gì đó trong âm thầm.

“Trác Thanh, chị thấy em là bị điên rồi.” Trác Hiểu Lam rõ ràng không ngờ Trác Thanh sẽ nói ra lời như này, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trác Thanh, trong lòng cô ta vẫn có hơi bất an.

“Đối phó với kẻ điên như chị, cũng chỉ có dùng cách hơi điên rồ thôi.” Trác Thanh lúc này rõ ràng là rất hận, nên nói Trác Thanh lúc này là hoàn toàn bộc phát rồi, anh ta dự định cho dù liều cái mạng của mình cũng sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam.

Cùng lắm thì một mạng đền một mạng.

“Đồ điên, thật sự là đồ điên.” Trác Hiểu Lam thấy dáng vẻ của Trác Thanh lúc này, cơ thể rõ ràng cứng đờ, bước chân thậm chí vô thức lùi lại mấy bước: “Trác Thanh, em như này, chị có thể báo cảnh sát.”

Mấy người trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Thanh đều sửng sốt, bọn họ còn chưa báo cảnh sát, Trác Hiểu Lam vậy mà muốn báo cảnh sát, thật là quá nực cười rồi.

“Được, vậy thì báo cảnh sát, tôi ngược lại xem thử chị có dám hay không?” Trác Thanh cười lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy lại còn dám đi báo cảnh sát?

“Trác Thanh, em không có chứng cứ chỉ tội chị, nhưng chỉ với những lời vừa rồi của em, chị có thể kiện em.” Trác Hiểu Lam cảm thấy Trác Thanh lúc này là bị ép tới điên rồi, hết cách rồi, cho nên lúc này cô ta ngược lại không có lo lắng, không căng thẳng, cũng càng không sợ hãi.

Dáng vẻ của Trác Thanh lúc này ngược lại đã nói rõ Trác Thanh không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, nếu đã như vậy, cô ta hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ cần Viên Ngữ không tỉnh lại được, bọn họ đều không thể làm gì được cô ta.

Đám người Tô Khiết trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam, đều lũ lượt trầm mặc không nói.

Bởi vì Trác Hiểu Lam nói rất đúng, Viên Ngữ không tỉnh lại, không có chứng cứ, bọn họ bây giờ quả thật không thể làm gì được Trác Hiểu Lam?

Trác Hiểu Lam thấy mấy người đều không nói gì, trong lòng càng đắc ý, khóe môi cũng bất giác nhếch lên lộ ra ý cười, đấu với cô ta, mấy người bọn họ cùng lên cũng không phải là đối thủ của cô ta..

Trác Hiểu Lam còn nhìn sang Tô Khiết, cố tình làm ra một động tác khiêu khích.

“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”

“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”

Lời này của giáo sư Cổ vừa dứt, mấy người đều đồng loạt ngây ra.

Chuyện nhỏ? Đây là chuyện nhỏ sao?

Viên Ngữ bây giờ hôn mê không tỉnh, khả năng cả đời đều không tỉnh lại được, đây là chuyện nhỏ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.