Chương trước
Chương sau
Nhưng Đường Lăng cũng không sợ cô ta nghe được, nếu cô ta không thẹn với lòng thì những lời mà anh ta vừa hỏi Trác Thanh chẳng là gì cả, nếu những chuyện đó thật sự do cô ta làm, thông minh như cô ta chắc sẽ biết anh ta đã bắt đầu nghi ngờ cô ta rồi.

Nếu cô ta thật sự đã biết, để cô ta biết họ nghi ngờ cô ta cũng tốt thôi, như thế thì cô ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, anh ta cũng không lo lắng cô ta lại làm hại Khiết Khiết nữa.

Trác Hiểu Lam đương nhiên đã nghe thấy lời nói của Đường Lăng, trong đôi mắt cúi xuống của cô ta thoáng hiện sự khác thường, nhưng đã nhanh chóng giấu đi. Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Lăng thì đã lấy lại sự lạnh nhạt như thường, lúc này sắc mặt không có gì bất thường.

Cô ta chỉ nhìn Đường Lăng, không nói.

“Chị, chị phải có cách để em ấy tỉnh lại.” Trác Thanh thấy Trác Hiểu Lam thì mắt sáng trưng, lúc trước Trác Hiểu Lam từng nói sẽ nghĩ cách, anh ta cũng biết Trác Hiểu Lam rất giỏi về các bệnh tim, còn anh ta thì kém xa.

Thế nên Trác Thanh gửi hi vọng lên người Trác Hiểu Lam.

Đường Lăng nghe Trác Thanh nói thế thì mắt nhìn Trác Hiểu Lam, muốn nhìn ra điểm bất thường trên mặt Trác Hiểu Lam, nếu Trác Hiểu Lam hại Viên Ngữ thành ra thế, vậy đối mặt với câu hỏi này của Trác Thanh, ít nhất Trác Hiểu Lam sẽ có phản ứng bất thường nào đó nhỉ?

Nhưng sắc mặt của Trác Hiểu Lam vẫn như thường, vẫn lạnh nhạt như thế chẳng có tí gì là khác thường, dù là sắc mặt hay ánh mắt cũng không có cảm xúc nào bất thường.

Trong lòng Đường Lăng thầm thở phảo, nếu chuyện này không phải do Trác Hiểu Lam làm thì thôi, nếu là Trác Hiểu Lam thật, vậy Trác Hiểu Lam đúng là…

Nhất thời Đường Lăng cũng không biết nên miêu tả Trác Hiểu Lam thế nào nữa.

Trác Hiểu Lam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Thanh, mà là đi tới trước giường bệnh, kiểm tra cho Viên Ngữ.

“Chị, em ấy có thể tỉnh lại không?” Trác Thanh nhìn thẳng Trác Hiểu Lam, trong ánh mắt là khát vọng cố gắng hết mình để túm được cọng cỏ cứu mạng.

Bây giờ anh ta đã gửi hết hi vọng vào Trác Hiểu Lam.

“Chị chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.” Trác Hiểu Lam vẫn nói câu như khi trước, một câu cố gắng hết sức chứng tỏ sự chân thành của cô ta.

“Chị, chị phải giúp em ấy tỉnh lại.” Trác Thanh nghe Trác Hiểu Lam trả lời như thế thì sốt ruột, bây giờ cái anh ta cần là chị anh ta cho anh ta một câu trả lời chính xác: “Chị, chị là người giỏi nhất ở khoa tim mạch, bây giờ chỉ có chị có thể cứu giúp em ấy tỉnh lại thôi, chị, chắc chắn chị sẽ có cách đúng không?”

Hiển nhiên Trác Thanh đã gửi quá nhiều hi vọng vào Trác Hiểu Lam.

“Chị sẽ cố gắng hết sức, nhưng chị không thể cho em một đáp án chính xác được, em cũng là bác sĩ, em cũng hiểu mà.” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh, cuối cùng trên gương mặt lạnh nhạt như thường đã có một vài cảm xúc.

“Em cũng đừng lo lắng quá, giờ em ấy thế này em có lo cũng vô ích thôi, em nên đi nghỉ ngơi một lúc.” Trác Hiểu Lam hiếm khi mà an ủi người khác, dù sao cũng là em trai ruột của mình, đương nhiên khác rồi.

“Em không sao.” Trong tình huống này đương nhiên Trác Thanh sẽ không đi nghỉ ngơi, anh ta phải ở bên cạnh cô ta, phải luôn ở bên cô ta.

“Em phải ở bên em ấy, đáng ra em nên đến với em ấy từ lâu rồi. Nếu em ở bên em ấy sớm chút thì em ấy sẽ không xảy ra chuyện thế này.” Trác Thanh nghĩ đến chuyện khi trước thì rất muốn giết luôn chính mình, thế nên anh ta sẽ không rời khỏi cô ta.

Ánh mắt của Đường Lăng lại nhìn về phía Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam không nói gì, trên mặt cũng không có gì khác thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.