Chương trước
Chương sau
Không thể không nói, người sắp xếp từng bước kia thật đúng là tài giỏi, thế mà chính anh cũng bị lừa.

“Không có chuyện gì, mấy người Tô Trung Dung còn chưa làm gì được em.” Tuy rằng sau khi cô về nhà họ Tô, Tô Trung Dung luôn nhắn vào cô, nhưng cô cũng không phải người để mặc cho người ta chèn ép, hơn nữa lúc ấy có ông cụ Tô che chở, mấy người Tô Trung Dung cũng không dám làm càn.

“Vậy nhất định có người đứng sau chuyện này giở trò quỷ, thế mà lừa được cả Hạo thần…” Con ngươi Đường Lăng hơi trầm xuống, giọng nói cũng thấp hơn vài phần: “Người này cũng đủ tài giỏi, Hạo thần, cậu đã tra được đó là ai chưa?”

“Vẫn chưa, tôi vẫn đang cho người đi điều tra, nhưng người có liên quan đến chuyện kia, hoặc là không mở miệng nói chuyện được, hoặc là không tìm thấy người.” Nguyễn Hạo thần hơi híp mắt: “Rất giống với chuyện ngày hôm nay.”

“Cậu hoài nghi chuyện kia và chuyện hôm nay là cùng một người làm?” Đường Lăng ngẩn người, nghĩ kỹ lại thì đúng là có khả năng: “Cho nên, thật ra người kia là nhằm vào Khiết Khiết?”

Nếu liên kết hai việc này với nhau, như vậy mục tiêu của người kia quả thật có điểm chúng, chính là đều hướng về Khiết Khiết nhà anh.

“Người kia biết Khiết Khiết không thể sinh con là vì bị bệnh, cho nên chị ta mới chế tạo ra chuyện Khiết Khiết bị bệnh vào bảy năm trước, sau đó bắt tay với bác sĩ cùng nhau lừa gạt tôi.” Hiện tại trong lòng Nguyễn Hạo thần đã rõ ràng, hơn nữa trong lòng anh cũng đã có được đáp án.

“Đây chắc chắn là biết tôi sẽ không đi hỏi thẳng Khiết Khiết, bởi vì người này biết tôi không muốn Khiết Khiết đau lòng.” Lúc nói lời này, Nguyễn Hạo thần cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, chị ta cũng là hiểu rất rõ tính cách của tôi.”

Về điểm này, Trác Hiểu Lam là rõ ràng nhất, bời vì lúc trước anh từng nói với Trác Hiểu Lam chuyện Tô Khiết không thể sinh con, lúc ấy Trác Hiểu Lam nói anh đưa Khiết Khiết đi kiểm tra.

Nhưng vì anh không muốn làm cho Khiết Khiết đau lòng cho nên không đưa cô đi, những chuyện này Trác Hiểu Lam đều biết.

“Hạo thần, cậu?” Nhìn thấy Nguyễn Hạo thần như vậy, sắc mặt Đường Lăng hơi thay đổi: “Cậu đây là đã biết đó là ai rồi?”

Tuy rằng Đường Lăng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng anh ta đã có câu trả lời, chẳng qua Đường Lăng vẫn không thể tin được, không thể tin được người kia có thể làm ra chuyện như vậy.

“Tìm chứng cứ trước đi.” Nguyễn Hạo thần nói, nói thế nào thì đây đều là anh nghi ngờ, hiện tại cái bọn họ cần chính là chứng cứ, không có chứng cứ thì không làm được gì cả.

Nguyễn Hạo thần rất hiểu Trác Hiểu Lam, biết cô ta rất thông minh, cũng biết năng lực của cô ta.

“Đã có mục tiêu rồi thì muốn tra xét chuyện này cũng không phải quá khó khăn.” Đường Lăng thầm than một hơi, tuy răng Trác Hiểu Lam lớn lên cùng bọn họ, còn là chị gái của Trác Thanh, nhưng nếu việc này thật sự là Trác Hiểu Lam làm thì Trác Hiểu Lam nhất định phải chịu chế tài pháp luật.

Bởi vì đây không chỉ đơn thuần là mâu thuẫn, cũng không phải trai chấp của phụ nữ, bây giờ đã làm loạn ra mạng người rồi.

Tô Khiết vẫn không nói gì, cô tin tưởng phán đoán của Nguyễn Hạo thần, trước mắt quả thật Trác Hiểu Lam có hiềm nghi rất lớn, chỉ là Tô Khiết có phần không rõ, bây giờ Trác Hiểu Lam làm một số việc trái pháp luật, còn làm ra tai nạn chết người người.

Trác Hiểu Lam nhằm vào cô như vậy, chẳng lẽ Trác Hiểu Lam không nghĩ đến hậu quả à?

Hay là Trác Hiểu Lam quá tự tin, chắc chắn rằng bọn họ không tra được đến chị ta?

“Nếu quả thật Trác Hiểu Lam chính là người đứng sau bày ra chuyện này, vậy vì sao cô ta còn cứu Viên Ngữ?” Đường Lăng đột nhiên hỏi, bọn họ đều biết Viên Ngữ tự tiêm thuốc cho mình, nếu Viên Ngữ có chết thì cũng là tự sát, ai cũng không nghi ngờ gì cả.

Nhưng vì sao Trác Hiểu Lam phải cứu Viên Ngữ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.