Chương trước
Chương sau
Đường Lăng nghe chủ nhiệm nói vậy, ánh mắt hơi loé lên, không cần anh hỏi nhiều, câu này của chủ nhiệm đã đủ nói lên rằng Viên Ngữ đến tìm Trác Thanh không phải vì công việc, cho nên tài liệu khi đó Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh cũng không phải tài liệu liên quan đến công việc.

Không phải tài liệu công việc vậy là gì khiến Trác Thanh nhận lấy không chút do dự như vậy, hơn nữa cất luôn vào túi xách của mình cũng thèm nhìn.

Dù sao Viên Ngữ đã rất lâu không liên lạc với Trác Thanh, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta còn đưa đồ cho anh ta, nếu là đồ bình thường Trác Thanh chưa chắc đã nhận.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Và quan trọng hơn là thứ gì lại khiến Trác Thanh không kiểm tra ngay tại chỗ.

Khoé môi Đường Lăng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, xem ra chuyện này đã được tính kế từ trước, nếu không phải Viên Ngữ tính toán thì chắc chắn sau lưng Viên Ngữ có người đã tính kế tất cả.

Đường Lăng không biết Viên Ngữ đã đưa thứ gì có Trác Thanh, vậy nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, camera giám sát không nghe được âm thanh, mà khi đó Viên Ngữ đưa lưng lại với camera, vậy nên Đường Lăng không biết Viên Ngữ đã nói gì với Trác Thanh.

Nhưng từ video giám sát có thể nhìn ra sắc mặt Trác Thanh lúc đó hơi lạnh lùng, mà lúc đó anh ta không nói lời nào.

Là Trác Thanh giấu giếm anh trước, bây giờ Đường Lăng cũng không tiện gọi điện hỏi, dù sao cũng là anh em của anh.

Bây giờ chỉ có thể điều tra từ các khía cạnh khác trước.

Mà bên kia, Trác Thanh mở túi xách lấy tập tài liệu đó ra.

Lúc lấy tập tài liệu đó, mắt Trác Thanh hơi nheo lại. Hôm qua anh đến Bệnh viện Số một rồi gặp Viên Ngữ, Viên Ngữ đưa tài liệu này cho anh. Cô ấy nói với anh rằng đây là những bức thư anh viết cho cô ấy lúc đầu, bây giờ cô ấy trả lại cho anh.

Cô ấy nói mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc từ lâu nên cô ấy giữ những thứ này lại cũng vô ích.

Ngày hôm qua, lúc nhìn thấy cô ấy anh cũng hơi bất ngờ, hai người đã xa cách tám năm, tám năm này cũng không liên lạc với nhau.

Mặc dù tám năm không liên lạc nhưng đây là mối tình đầu của anh, cũng là mối tình duy nhất cho đến nay nên anh không thể quên được. Vậy nên khi cô ấy đưa tài liệu cho anh, tâm trạng anh khi ấy rất phức tạp.

Có chút thất vọng, cũng có chút đau buồn, dù sao đã từng là người phụ nữ anh hết lòng yêu thương, dù sau này có xảy ra chút chuyện khiến họ chia tay, nhưng hồi đó anh thật sự đã dành rất nhiều tình cảm.

Khi ấy anh 20 tuổi, anh đã làm rất nhiều điều một người bạn trai nên làm khi yêu, trong đó cũng có việc viết thư cho cô ấy. Lúc đó hai người học cùng trường, gần như ngày nào cũng có thể gặp nhau, nhưng anh vẫn cảm thấy còn điều chưa nói hết, hoặc là có những lời không thể nói trực tiếp nên anh lựa chọn viết thư.

Trong thời gian đó, anh đã viết cho cô ấy rất nhiều thư, khi chia tay cô ấy trả lại anh rất nhiều món quà anh đã tặng, nhưng cô ấy vẫn giữ lại những bức thư đó.

Không ngờ tám năm sau, cô ấy lại trả thư cho anh.

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trái tim cô đơn tám năm lại bắt đầu đau.

Bởi vậy lúc đó anh không nói gì, cũng không mở tập tài liệu ra, không hề nhìn đã cất thẳng vào túi.

Anh vốn tưởng cô ấy thực sự chỉ đơn giản là trả lại đồ cho mình, mặc dù điều đó không hề cần thiết sau tám năm xa cách, hơn nữa hành vi đột ngột của cô ấy hơi kỳ lạ, nhưng khi đó anh không hề nghi ngờ gì.

Không ngờ lại là… Trác Thanh lấy tất cả tài liệu trong túi ra, đúng là những bức thư hồi đó anh viết cho cô ấy, nhưng trong những bức thư ấy còn có máy nghe lén loại nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.