Chương trước
Chương sau


Chương 1876

“Căn bản không thể nhìn ra được cái gì, có mở bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Lão đại, còn không bằng để người của chúng ta đi tìm.” Tính tình của Mạnh Thành tương đối nóng nảy, anh ta cảm thấy đây chính là đang lãng phí thời gian.

“Cậu có biết đi đâu mà tìm không?” Nguyễn Hạo Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo chất vấn nhưng mà cũng có cảnh cáo.

“Dù vậy thì cũng vẫn tốt hơn là ở đây xem video vô dụng như thế này.” Mạnh Thành không phục, anh ta thật sự không tin là còn có thể nhìn ra cái gì từ trong những đoạn video này.

Tô Khiết đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, nhanh chóng nói ra một địa điểm.

“Hả, có ý gì?” Mạnh Thành giật mình: “Chị dâu, chỗ mà chị nói chính là một nơi gần với căn cứ điểm của chúng em, sao vậy?”

“Người đang ở chỗ đó…” Nguyễn Hạo Thần nhìn qua Tô Khiết, mặc dù là câu nghi vấn nhưng mà cũng không có quá nhiều giọng nghi vấn, những điều cô nói anh luôn tin tưởng.

“Đúng vậy.” Tô Khiết chậm rãi gật đầu, cực kì chắc chắn, không có do dự và chần chờ.

“Mạnh Thành, phái người đến đây, nhất định phải cứu người ra.” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ra lệnh cho Mạnh Thành.

“Lão đại, anh nói đùa hả?” Mạnh Thành ngơ ngác, bình thường anh ta sẽ không chất vấn lại mệnh lệnh của Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà hiện tại…

Bây giờ lại vì một câu nói của chị dâu, nếu như chị dâu có căn cứ thì cũng thôi đi, nhưng mà sau khi chị dâu xem mấy đoạn video vô dụng đó mà có thể nhìn ra được người đang bị nhốt ở đâu.

Chuyện này sao có thể được chứ!

“Còn không mau đi đi.” Nguyễn Hạo Thần thấy Mạnh Thành vẫn còn đứng đó bất động, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như không cứu được người thì tôi sẽ bắt cậu hỏi tội đó.”

“Hả, hiện tại em đi ngay đây.” Mạnh Thành lấy lại tinh thần, mặc dù là trong lòng cũng không tin cho lắm, nhưng mà lão đại đã ra lệnh rồi anh ta cũng không dám không đi.

“Để tôi đi chung với anh.” Nhạc Hồng Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô ta đã đợi mấy ngày rồi hiện tại rốt cuộc cũng đã có tin tức, cô ta không thể nào cứ ngồi ở đây chờ đợi được.

“Chị Hồng Linh, tốt nhất là chị đừng xuất hiện, em sợ là chị vừa mới đến gần chỗ của bọn họ thì bọn họ sẽ phát hiện ra.” Tô Khiết ngăn cản Nhạc Hồng Linh lại.

“Vậy thì em cũng không ra mặt được, em cũng là người có thân phận ở nước M, nếu như đột nhiên em xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến bọn họ. Để em kêu Lục Thâm đến đó, căn cứ điểm ở bên đó là do Lục Thâm phụ trách.” Mạnh Thành cũng dừng lại, hiển nhiên là anh ta vẫn còn chưa tin lời nói của Tô Khiết, cho nên cũng không phải là coi trọng cho lắm.

“Cũng được.” Trái lại là Tô Khiết dứt khoát đồng ý, nếu như cô nói không sai chắc chắn là chỗ đó không có quá nhiều người phòng thủ, cứu người cũng không khó, để cho người ở bên đó trực tiếp đi qua, miễn cho đánh rắn động cỏ, đây cũng là một ý định không tồi.

“Được rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lục Thâm ngay.” Thấy Tô Khiết đã đồng ý rồi, Mạnh Thành lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Người ở phía bên kia hiển nhiên cũng ngơ ngác, nhưng mà cho dù Mạnh Thành không tin lời nói của Tô Khiết, nhưng dựa vào mặt mũi của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, anh ta vẫn nói chuyện này rất nghiêm trọng, giao phó rất trịnh trọng.

Lục Thâm ở đầu dây bên kia mặc dù là không hiểu đến nỗi không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mà khi để điện thoại xuống thì vẫn trực tiếp triệu tập người dựa theo lời dặn dò của Mạnh Thành mà đi cứu người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.