Chương trước
Chương sau
Tô Khiết chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ không làm ngụy trang, bởi vì loại trường hợp đó nếu như ngụy trang, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên Tô Khiết mới kêu Nguyễn Hạo thần nói chi tiết như vậy.

Quả nhiên, Tô Khiết phát hiện Nguyễn Hạo thần còn chưa nói xong, trong ánh mắt của Trác Hiểu Lam rõ ràng nhiều thêm vài phần hoảng loạn.

Rất rõ ràng phân tích trước đó của cô đều là đúng.

“Bây giờ Cố Ngũ còn ở trong tiệm.” Lời nói của Nguyễn Hạo thần khựng lại, sau đó quay sang nhìn Trác Hiểu Lam: “Cô Trác, mượn ảnh của chị dùng một chút.”

Tuy Nguyễn Hạo thần không có nói rõ, nhưng ý tứ đó lại đã rất rõ ràng, lấy ảnh của Trác Hiểu Lam để chủ tiệm nhận dạng.

Sắc mặt của Trác Hiểu Lam trực tiếp thay đổi, có điều Trác Hiểu Lam dù sao không phải là người bình thường, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, ít nhất trên mặt nhìn trông bình tĩnh.

Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không màng cách xưng hô xa lạ mà Nguyễn Hạo thần dành cho cô ta nữa, cô ta bây giờ chỉ muốn làm sao che đậy được chuyện này đi.

Trác Hiểu Lam không chắc chắn lời Nguyễn Hạo thần vừa nói là thật hay giả, cô ta thậm chí cũng nghĩ có thể là Tô Khiết thăm dò cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam không dám cược, ngộ nhỡ Nguyễn Hạo thần thật sự tra được, ngộ nhỡ chủ tiệm đó thật sự nhận ra cô ta…

“Trong tay tôi không có ảnh.” Trác Hiểu Lam biết cách duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây đã, sau đó cô ta lại đi xác nhận độ thật giả của sự việc.

Nếu Nguyễn Hạo thần thật sự tra được rồi, cô ta sẽ nghĩ cách xử lý, nếu Nguyễn Hạo thần chưa tra được, cô ta tự nhiên xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

“Trong điện thoại của tôi có.” Trác Thanh liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lại xoay sang Nguyễn Hạo thần, mở khóa điện thoại của mình, sau đó đưa tới trước mặt Nguyễn Hạo thần.

Trác Thanh tới bây giờ cũng gần như đã nhìn rõ rồi, cũng đã hiểu chuyện gì rồi.

Tuy Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng Trác Thanh biết chuyện này chỉ sợ thật sự có liên quan tới Trác Hiểu Lam.

Mà vừa rồi Trác Hiểu Lam giả bộ mình không có ảnh thì càng khiến Trác Thanh chắc chắn một điểm này, bởi vì Trác Thanh biết rõ trong điện thoại của Trác Hiểu Lam có không ít ảnh.

Trác Hiểu Lam tuy bình thường lạnh nhạt, nhưng cô ta vô cùng thích chụp ảnh.

“Trác Thanh, em làm gì.” Trác Hiểu Lam lập tức hoảng rồi, trực tiếp đi tới giật lấy chiếc điện thoại của Trác Thanh.

Bởi vì Trác Hiểu Lam không thể chắc chắn lời của Nguyễn Hạo thần là thật hay giả, cho nên cô ta thật sự không dám cược, mà tình cảnh vừa rồi căn bản không cho phép cô ta nghĩ nhiều.

Có điều, Trác Hiểu Lam sau khi giật lại chiếc điện thoại của Trác Thanh, bèn ý thức tới sự thất thố của mình, hành vi này của cô ta gần như xem là một loại bạo lộ rồi.

Cô ta hôm nay, thật sự không đủ bình tĩnh, không để lý trí, thật sự là xúc động rồi.

Có điều, điều này thật sự không thể trách Trác Hiểu Lam, tất cả chuyện này vốn chính là tuyến đường Tô Khiết sắp đặt cho cô ta, Trác Hiểu Lam vào bất cứ lúc nào đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có thể lục thân không nhận, nhưng duy chỉ đứng trước Nguyễn Hạo thần cô ta lại không làm được.

Bởi vì yêu thầm mười mấy năm, bởi vì cầu mà không được, Trác Hiểu Lam đối với Nguyễn Hạo thần có một ít chấp niệm gần như biến thái, cho nên cảm xúc của Trác Hiểu Lam thật sự rất dễ bị ảnh hưởng từ Nguyễn Hạo thần.

Mà vừa rồi Tô Khiết với Nguyễn Hạo Thần ở trước mặt Trác Hiểu Lam diễn show ân ái hết lần này tới lần khác càng là hoàn toàn kích thích tới Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam bây giờ còn có thể duy trì mạch suy nghĩ bình thường đã là rất không dễ dàng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.