Chương trước
Chương sau
“Chị, em không muốn nghe thấy lời giảo biện của chị nữa, chị có gì thì đi nói với cảnh sát đi.” Trác Thanh lúc này cũng không muốn phí lời với Trác Hiểu Lam, bởi vì Trác Thanh đã ý thức rõ mặc kệ anh ta nói cái gì Trác Hiểu Lam đều sẽ không chính miệng thừa nhận những chuyện mà mình đã làm.

“Trác Thanh, em dựa vào đâu mà nghi ngờ chị chứ?” Ánh mắt của Trác Hiểu Lam tối sầm: “Chị tại sao phải làm như vậy? Chị có lý do mà làm như vậy?”

Trác Hiểu Lam vẫn đánh chủ ý sẽ không thừa nhận, cho nên lời của cô ta lúc này vẫn là có lý chẳng sợ như vậy.

Trác Thanh sững người, phải, Trác Hiểu Lam tại sao phải làm như vậy?

Chuyện tám năm trước là vì nhà họ Trác, vậy thì lần này thì sao, lần này Trác Hiểu Lam dường như thật sự không có lý do làm như vậy.

Trác Thanh hơi đưa mắt nhìn sang Nguyễn Hạo thần và Đường Lăng.

“Bởi vì cô thích Hạo thần.” Đường Lăng chạm vào ánh mắt ẩn chứa sự nghi ngờ đó của Trác Thanh, lúc này mới từ từ mở miệng.

Trác Thanh rõ ràng có hơi kinh ngạc, hai mắt nhanh chóng trợn tròn, anh ta liếc nhìn Trác Hiểu Lam, lại nhanh chóng nhìn sang Nguyễn Hạo thần, trên mặt mang theo vẻ sững sờ, rõ ràng anh ta trước giờ chưa từng nghĩ tới loại khả năng này.

Trác Hiểu Lam thích Hạo thần sao?

Chuyện này sao có thể chứ? Những năm này anh ta một chút cũng không có phát hiện.

Có điều anh ta biết anh cả không có căn cứ thì tuyệt đối sẽ không nói bừa, hơn nữa Trác Thanh cũng nhìn thấy rõ khi Đường Lăng nói ra câu này thần sắc của Trác Hiểu Lam rõ ràng đã thay đổi, trong mắt của Trác Hiểu Lam đã nhiều thêm vài phần căng thẳng, thậm chí hoảng loạn.

Trác Hiểu Lam nhất thời cũng không có vội phủ nhận, mà nhanh chóng nhìn sang Nguyễn Hạo thần.

Nguyễn Hạo thần lại không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam lấy một cái, hoàn toàn lơ cô ta tới cùng.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy phản ứng này của Nguyễn Hạo thần, trái tim trực tiếp trùng xuống, Hạo thần biết chuyện này? Hạo thần biết cô ta thích anh?

Hạo thần biết cô ta thích anh, sau đó đối với cô lại có thái độ như này?

Lúc này sự kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam đã chịu đả kích, lòng tự tôn của cô ta cũng chịu đả kích, cô ta quay sang Đường Lăng, trong mắt có sự giận dữ: “Đường Lăng, không có căn cứ tốt nhất đừng nói bừa.”

Trác Thanh sững ra, sau đó cười lạnh, phản ứng vừa rồi của Trác Hiểu Lam anh ta đã nhìn quá rõ ràng, không ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà còn phủ nhận, xem ra trong miệng của Trác Hiểu Lam thật sự là một câu nói thật cũng không có.

“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể như vậy chứ, cho dù chị thích Hạo thần, chị cũng không thể làm ra chuyện như này được, chị không những làm tổn thương Khiết Khiết, còn làm hại nhiều người vô tội như vậy, hơn nữa tới bây giờ, chị vậy mà không có một chút nhận thức hối hận sửa đổi nào.” Trác Thanh trước đó khi không biết nguyên nhân thì đã biết chuyện này có liên quan tới Trác Hiểu Lam, bây giờ đã biết nguyên nhân thì càng chắc chắn.

Cho nên câu nói của Trác Thanh lúc này nói rất kỳ chắc chắn.

“Trác Thanh, em…” Trác Hiểu Lam vẫn muốn giảo biện, Nguyễn Hạo thần hỏi cô ta cô ta đều không có thừa nhận, càng huống chi là Trác Thanh.

“Chị, đừng tiếp tục giảo biện nữa, có thú vị không? Chị bây giờ giống như chú hề, rất nực cười.” Trác Thanh lắc đầu, cười lạnh, Trác Hiểu Lam tự cho rằng mình che đậy rất lớn, nhưng lúc này người nào ở đây không phải là người thông minh, người nào nhìn không ra chứ?

Trác Thanh cảm thấy hành vi hiện nay của Trác Hiểu Lam rất nực cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.