Chương trước
Chương sau
Tô Khiết chắc sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?

Không, không thể nào, ngay cả Trác Thanh cũng không có phát hiện, Tô Khiết làm sao có thể phát hiện được?

Nhưng câu nói này của Tô Khiết lại đã nhắc nhở Trác Thanh, nếu Trác Thanh kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, liệu có phát hiện ra không?

Tô Khiết này thật sự là kẻ giỏi hại người, chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của người khác.

Xem ra, cô ta vẫn là xem thường Tô Khiết.

“Có ý gì?” Trác Thanh rõ ràng đã ngẩn ra, hiển nhiên nhất thời không có phản ứng lại, nhìn sang Tô Khiết với đôi mắt mang theo sự nghi hoặc.

“Tôi cảm thấy cậu hai Trác nên kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, xem thử Viên Ngữ rốt cuộc là vì vấn đề bệnh tim mà hôn mê không tỉnh, hay là vì trong lúc phẫu thuật có người cố tình làm cái gì đó khiến cô ta hôn mê không tỉnh.” Ý tứ trong câu nói này của Tô Khiết đã quá rõ ràng, lời này của cô tương đương với việc nói Trác Hiểu Lam đã làm cái gì đó trong lúc phẫu thuật.

Dù sao cả quá trình phẫu thuật đều là Trác Hiểu Lam làm, tuy Trác Thanh cũng luôn ở đó, nhưng Trác Hiểu Lam ở phương diện tim mạch là thật sự rất giỏi, Trác Thanh là hoàn toàn tin tưởng thậm chí là ỷ lại vào Trác Hiểu Lam.

Trác Thanh chắc chắn sẽ không ngờ Trác Hiểu Lam sẽ làm chút động tác trong lúc phẫu thuật cho Viên Ngữ, đương nhiên lấy sự thông minh của Trác Hiểu Lam, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa trước, sẽ không để Trác Thanh phát hiện.

Ví dụ, sau khi Trác Hiểu Lam chuẩn bị các loại thuốc cần thiết, đương nhiên Trác Hiểu Lam càng là có năng lực có thể ở trước mặt Trác Thanh tiêm loại thuốc đã chuẩn bị sẵn trước đó cho Viên Ngữ.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tô Khiết.

Có điều, nhìn thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam, Tô Khiết biết mình đoán đúng rồi.

Sắc mặt của Trác Thanh lập tức thay đổi, đôi mắt vừa sửng sốt vừa giận dữ, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, bộ dạng không ẩn nhẫn được nữa, nhìn trông có hơi rợn người: “Chị rốt cuộc đã làm cái gì với cô ấy?”

Lúc này trong giọng nói của Trác Thanh tràn ngập sự tức giận, nhưng lại có một loại giá lạnh khiến lòng người lạnh buốt tới cực điểm, anh ta thế nào cũng không có ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà sẽ ác như vậy, tuyệt như vậy.

Cô ta không những bức ép Viên Ngữ tự mình tiêm thuốc vào mình, cô ta còn động tay động chân trong lúc phẫu thuật.

Trác Hiểu Lam còn có thể tàn ác tới cỡ nào nữa?

Cô ta sao có thể ác như vậy chứ?

Lần này Trác Hiểu Lam không có tiếp tục biện minh nữa, bởi vì bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng là rất giỏi, chẳng qua sở trường của Trác Thanh không phải ở phương diện tim mạch, cho nên phẫu thuật của Viên Ngữ mới do cô ta làm.

Trước đó Trác Thanh không có nghi ngờ tự nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng bây giờ Trác Thanh đã nghi ngờ rồi, chỉ cần Trác Thanh tự mình nghiêm túc kiểm tra, chắc chắn có thể phát hiện vấn đề, cô ta động tay chân có thể qua mắt được bác sĩ bình thường, nhưng chắc chắn không giấu được Trác Thanh.

Nếu Trác Thanh kiểm tra thì có thể phát hiện ra vấn đề, cô ta có biện minh nữa cũng vô dụng rồi.

“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể ác như vậy, độc như vậy.” Sự trầm mặc lúc này của Trác Hiểu Lam khiến Trác Thanh ý thức rõ được Trác Hiểu Lam thật sự động tay chân trong cuộc phẫu thuật của Viên Ngữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.