Chương trước
Chương sau
“Trác Thanh nói đúng, Hạo thần có chuyện gì thì cứ nói đi, Trác Thanh còn cố ý gọi điện thoại bảo chị đến, nếu có gì cần chị giúp thì chị sẽ không từ chối đâu.” Trác Hiểu Lam điều chỉnh tâm trạng của mình, rồi lại mỉm cười nhìn Nguyễn Hạo thần, cô ta tự nói với bản thân không được hoảng hốt, không được khẩn trương, cô ta tự nói với bản thân rằng Nguyễn Hạo thần không thể nào điều tra ra nhanh như được.

Tô Khiết thì hoàn toàn sợ luôn, Trác Hiểu Lam này mặt dày hết sức, rõ ràng những chuyện đó đều do cô ta làm, cô ta giả vờ như người không làm gì cả thì thôi đi, thế mà còn nói giúp đỡ?

Trác Hiểu Lam muốn giúp thế nào? Giúp tự bắt cô ta sao?

Nếu Trác Hiểu Lam muốn giúp thật thì chẳng thà nói rõ tất cả ra đi.

Tô Khiết ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó hơi ẩn ý, Tô Khiết đã thấy người giỏi giang, cũng đã thấy người giỏi che giấu, nhưng được như Trác Hiểu Lam thì đây là lần đầu cô chứng kiến, đúng là trơ trẽn.

Lúc này Trác Hiểu Lam đang nhìn Nguyễn Hạo thần nên không thấy được ánh mắt của Tô Khiết khi nhìn cô ta.

“Giúp thì không cần, nhưng có vài việc đúng là cần chị giải thích.” Rõ ràng sắc mặt của Nguyễn Hạo thần lúc này hơi lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh lẽo, xa cách rõ ràng.

Trác Hiểu Lam không ngờ Nguyễn Hạo thần trực tiếp dùng thái độ này với cô ta, nhất thời trong lòng lại chua xót, nhưng trên mặt cô ta cũng không có gì khác thường. Cô ta nhìn Nguyễn Hạo thần, thậm chí trên mặt vẫn còn cười: “Được, chỉ cần chị làm được thì chị sẽ làm, dù là chuyện gì, dù là lúc nào đi nữa.”

Lời nói của người khác Trác Hiểu Lam có thể hoàn toàn lơ đi, nhưng lời của Nguyễn Hạo thần, cô ta ghi nhớ trong lòng từng chữ một, dù cho lúc này Nguyễn Hạo thần lạnh nhạt với cô ta như thế thì cô ta cũng không trách anh.

Chỉ cần anh cần, cô ta đều sẽ giúp anh làm.

Vì anh, chuyện gì cô ta cũng làm được.

Lúc này Trác Hiểu Lam nhìn thẳng Nguyễn Hạo thần, không hề chớp mắt.

Tô Khiết thấy Trác Hiểu Lam như thế thì trong lòng hơi phiền, tuy cô biết Nguyễn Hạo thần không thể nào thích Trác Hiểu Lam, nhưng ánh mắt này của Trác Hiểu Lam đúng là quá thẳng thắn, đúng là khiến người ta khó chịu.

Còn có lời nói của Trác Hiểu Lam cũng khiến người nghe rất khó chịu.

“Nói chuyện chính đi, Hạo thần em nói chuyện em tra được đi.” Đường Lăng không nhìn nổi nữa, sao trước đây anh ta không biết Trác Hiểu Lam mặt dày thế này nhỉ, lời nói này của Trác Hiểu Lam đúng là như sắp thổ lộ với Nguyễn Hạo thần.

Giờ Khiết Khiết còn đang ở đây, hơn nữa Trác Hiểu Lam biết mối quan hệ giữa Hạo thần và Khiết Khiết, Đường Lăng cảm thấy Trác Hiểu Lam như đang cố ý.

Đường Lăng cảm thấy Trác Hiểu Lam cố tình ly gián quan hệ của Hạo thần và Khiết Khiết, Trác Hiểu Lam cố ý khiến Khiết Khiết khó chịu.

Trác Hiểu Lam không thể nào gây xích mích quan hệ của Khiết Khiết và Hạo thần được, nhưng Đường Lăng lo Hạo thần nghe thấy những lời nói này của Trác Hiểu Lam xong thì trong lòng không thoải mái, thế nên Đường Lăng không muốn để Trác Hiểu Lam cứ tiếp tục.

Trác Hiểu Lam không thể nào gây xích mích quan hệ của Khiết Khiết và Hạo thần được, nhưng Đường Lăng lo Hạo thần nghe thấy những lời nói này của Trác Hiểu Lam xong thì trong lòng không thoải mái, thế nên Đường Lăng không muốn để Trác Hiểu Lam cứ tiếp tục.

Nguyễn Hạo thần ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lôi ra một xấp tài liệu.

Trác Hiểu Lam thấy anh lôi ra một xấp tài liệu rất dày thì ánh mắt lóe lên, nhiều như thế, rốt cuộc anh đã điều tra được gì rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.