Chương trước
Chương sau
“Tra được người làm hại Viên Ngữ chưa?” Trác Thanh thấy một xấp tài liệu dày cộp nên cũng thấy có hi vọng hơn.

Nguyễn Hạo thần không trả lời mà đưa tài liệu trong tay cho Trác Thanh.

Trác Thanh ngẩn người, thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy.

Trác Thanh lấy tài liệu rồi thì bắt đầu xem, thấy đều là mấy chuyện liên quan đến chuyện tám năm trước, hơn nữa đều là mấy chuyện liên quan đến Viên Ngữ.

Trác Thanh thấy hơi khó hiểu, dù sao thì trong tài liệu mà Nguyễn Hạo thần đưa cho anh ta cũng không viết thẳng tên Trác Hiểu Lam, Trác Thanh cũng không thể nghĩ đến Trác Hiểu Lam được, nhưng anh ta nghĩ đến chuyện trước kia anh ta bắt đầu nghi ngờ chuyện tám năm trước, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo thần: “Chuyện gì thế này? Anh tra được gì rồi?”

Trác Thanh tin tưởng năng lực của Nguyễn Hạo thần, nhưng anh ta không hiểu mấy tài liệu này lắm, hơn nữa tài liệu quá nhiều, nhất thời anh ta không xem hết được, anh ta muốn kết quả.

“Cô Trác quen ba của Viên Ngữ chứ?” Nguyễn Hạo thần không trả lời Trác Thanh mà là nhìn Trác Hiểu Lam.

Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Nguyễn Hạo thần gọi cô ta thì ánh mắt nhanh chóng nhìn sang anh, sắc mặt lập tức thay đổi, có ngạc nhiên, có khó tin và có cả đau lòng.

Anh gọi cô ta là gì?

Cô Trác? Anh gọi cô ta là cô Trác ư?

Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn gọi cô ta là chị Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam thấy xưng hô này quá bất ngờ nên nhất thời không để ý đến nửa câu sau của Nguyễn Hạo thần.

Trác Thanh lại thấy khó hiểu, mắt nhìn sáng Trác Hiểu Lam, lúc này Trác Thanh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao Trác Hiểu Lam quen biết ba của Viên Ngữ chứ?

“Hoặc là tôi nên hỏi cô Trác đây, ba của Viên Ngữ ở đâu rồi?” Đối mặt với ánh mắt đang nhìn thẳng mình của Trác Hiểu Lam, sắc mặt của Nguyễn Hạo thần tối sầm, trước giờ anh không hề có ý gì đó với Trác Hiểu Lam, trước đây vì Trác Hiểu Lam từng giúp mẹ anh, hơn nữa lúc đó cũng từng giúp anh nên khi trước anh cảm kích cô ta.

Nhưng những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đã đặt dấu chấm hết cho quan hệ giữa bọn họ.

Lúc này đây ngay trước mặt Khiết Khiết mà Trác Hiểu Lam lại nhìn anh như thế, anh sợ Khiết Khiết hiểu lầm, nếu không phải tiếp theo còn có chuyện cần nói rõ thì anh thật sự không muốn phí lời thêm với Trác Hiểu Lam.

Rốt cuộc Trác Hiểu Lam cũng lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng nghe hiểu lời nói của Nguyễn Hạo thần, ánh mắt cô ta lóe lên, khi đó vì chuyện xưng hô khiến cô ta quá bất ngờ nên lúc này nhất thời chưa hoàn toàn giấu hết cảm xúc của mình, rõ ràng sắc mặt cô ta vừa có thêm ngạc nhiên vừa có thêm khẩn trương.

Cô ta không thể nào ngờ được Nguyễn Hạo thần lại tra đến tận ba của Viên Ngữ, chuyện năm đó rõ ràng cô ta đã sắp xếp ổn thỏa, chuyện này rõ ràng trừ Viên Ngữ ra thì không ai biết cả, vậy sao Nguyễn Hạo thần lại biết?

“Em nói gì? Chị không hiểu.” Trác Hiểu Lam cố gắng tỉnh táo lại, cô ta tự nói với lòng mình không được hoảng hốt, không thể hoảng hốt, chuyện liên quan đến ba Viên Ngữ chẳng có ai biết cả, chắc chắn Nguyễn Hạo thần đang lừa cô ta.

Thế nên cô ta không thể thừa nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.