“Công việc cần tại sao tôi không biết?” Tô Khiết cười lạnh, lý do này của Đường Bách Khiêm quá hời hợt rồi.
Đường Bách Khiêm lại im lặng, mặc dù anh ta có giỏi ăn nói thì cũng không cách nào trả lời câu này của Tô Khiết.
“Chứng nhận kết hôn đó ngay cả tôi cũng không biết, cũng chính là nói ngoại trừ anh không một ai biết, vậy Trác Hiểu Lam làm sao biết? Nếu không phải anh có ý lộ ra, cô ta làm sao biết?” Đã muốn nói, vậy Tô Khiết không ngại nói rõ một lần, tránh cho Đường Bách Khiêm lại hàm hồ giả bộ vô tội.
“Khiết Khiết, em nên tin tôi.” Giọng Đường Bách Khiêm truyền tới, vẫn không nhanh không chậm như vậy, vẫn vô tội như vậy, đương nhiên vẫn là phong cách mập mở bình thường của anh ta.
*Xin lỗi, tôi không tin anh.” Câu này của Tô Khiết nói càng trực tiếp, càng dứt khoát!!
Câu xin lỗi hoàn toàn chính là từ đệm, trọng điểm là ý của câu sau.
“Anh thiết kế Nguyễn Hạo Thần, cố ý khiến anh ấy không tìm thấy tôi, anh thiết kế Đường Lăng, khiến anh ấy không tìm thấy tôi, không để tôi về nhà họ Đường, anh thậm chí thiết kế không để hai bảo bối quay về, tất cả những chuyện này đều đã khiến tôi không thẻ tin anh nữa.” Tô Khiết không muốn lại nghe thấy lời giảo biện của Đường Bách Khiêm, cho nên cô trực tiếp nói rõ: “Cho nên, chuyện lần này, tôi càng không thể tin anh.”
Thực ra nếu Đường Bách Khiêm lúc này giảo biện Tô Khiết còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao-full/4592209/chuong-3307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.