Chương 7 
 “Viện trưởng, tôi sai rồi” 
 “Cái gì?” 
 “Tôi không chữa được bệnh của cô ta, ông tìm bác sĩ khác đi!” 
 Mộc Vân sau khi lạnh lùng ném xuống những lời này liền xoay người rời đi. 
 Viện trưởng: “…” 
 Cố Cẩn Mai sau khi nghe thấy câu này thì trong khoé mắt lại càng ánh lên sự tức giận, cô ta liền ngay lập tức quay mặt lại, sau đó cất giọng hỏi vặn lại vị bác sĩ vừa nói: “Cô nói cái gì? Cô thử nói lại một lần nữa xem?” 
 Trong giọng nói của cô ta chứa đầy sự đe dọa và cảnh cáo! 
 Nhưng tiếc là, Mộc Vân không hề đáp lại cô ta. 
 Thậm chí, đến cả đánh mắt nhìn sang cô còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ trực tiếp quay người rồi sải bước, đi thẳng một mạch. 
 Kẻ tiện nhân thì không xứng đáng để nói chuyện với cô! 
 “Cô ta tỏ thái độ gì chứ? Cô ta có bị điện không? Có phải là không muốn sống nữa đúng không?” 
 “Không phải, không phải, cô Diệp à, xin cô nguôi giận. Bác sĩ Maris chắc chắn là đã có chút hiểu lầm rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm cô ấy giải thích một chút, khi cô ấy hiểu ra rồi thì nhất định sẽ chữa trị cho cậu Diệp, mong cô yên tâm!” 
 Viện trưởng lo lắng đến mức hai chân đứng không yên, chỉ có thể vừa giải thích, vừa nhanh chóng đi ra ngoài để đuổi theo Mộc Vân. 
 Cô Diệp à? 
 Lại còn phải chữa trị cho cậu Diệp nữa à? 
Ha ha, chữa gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-mang-con-bo-chay/2899321/chuong-7.html