Chương 29
Diệp Minh Thành cũng ở trên thuyền, họ đang khởi hành quay về vậy Diệp Minh Thành cũng đi theo, cũng không lạ mà.
Cônghĩ đến điều này, lập tức, một trận vui mừng dưng lên trong tim, máu như bắt đầu sôi lên, cô nhảy khỏi chiếc giường nhỏ này và lao tới cửa sổ.
Quả nhiên, thông qua cửa sổ, cô vừa nhìn đã thấy hai người đứng ở bên ngoài.
Một người vạm vỡ trong bộ vest đen chắc là vệ sĩ trên con thuyền này. Còn người đứng cạnh anh ta, hơi lùn, mặc chiếc áo khoác dày màu xanh kaki, đội chiếc mũ len đen trên đầu nhỏ, vừa nhìn đã thấy đặc biệt đáng yêu tuấn tú.
Đó không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp thì là ai?
Mộc Vân nhìn dáng người bé nhỏ đó, kích động đến nước mắt trong chốc lát rời xuống.
“Minh Thành? Minh Thành?” “Aj2”
Diệp Minh Thành đang tập trung điều khiển chiếc máy bay không người lái bên thanh thuyền, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cậu bé quay đầu lại.
Đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ấy, nhưng vì bị quấy rầy nên trông cậu bé rất không vui.
Mộc Vân nhìn cậu bé, mạnh mẽ vẫy tay với cậu bé trong căn phòng nhỏ của con thuyền: “Ở đây, Minh Thành, mẹ… Dì ở đây, nhanh nhìn qua đây”
Cô suýt chút nữa nói ra cô là mẹ của cậu bé rồi.
Diệp Minh Thành cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi, nhưng mà, vẻ mặt của cậu bé không cho Mộc Vân vẻ vui mừng mà cô muốn thấy, ngược lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-mang-con-bo-chay/2899282/chuong-28.html