Chương 128 
 Giọng điệu của cô vẫn nhàn nhạt thờ ơ, nhưng vô cùng nghiêm túc, sau đó cô nhận ra giọng mình bây giờ khác với lúc nãy lúc cô nói chuyện với anh, lúc đó cô vô cùng chán ghét và mất kiên nhẫn. 
 Hiện tại, rõ ràng là cô đã có chút hào hứng hơn. 
 Khóe miệng Diệp Sâm thoáng có nét cười giễu cợt, sau đó anh nặng nề chìm vào giấc ngủ. 
 Mộc Vân sững người một giây, tâm trạng của cô hiện giờ không tốt lắm mà niềm vui lại đến bất ngờ, đêm nay tâm trạng của cô vô cùng tệ, cũng phải kìm nén nỗi khó chịu ở trong lòng, vừa nghe thấy vậy cho nên cô vẫn chưa kịp thích ứng được. 
 Mãi hơn mười mấy giây sau, cô mới ngồi phắt dậy từ chiếc ghế, đi qua đi lại tận mấy vòng vì vui mừng! 
 “Minh Thành, tốt quá rồi! Mẹ có thể đưa con đi mẫu giáo rồi! Ha ha ha ha…” 
 Cô mừng đến nỗi cười suốt cả ngày, cuối cùng trên gương mặt của cô lại xuất hiện nụ cười, tuy răng vân còn chút mỏi mệt và xanh xao nhưng giống như một người sắp chết đuối vớ được một cọc gỗ nổi, rốt cuộc cô như được sống lại vậy. 
 Thật sự có lúc niềm vui của một người mẹ chỉ đơn giản là thế thôi. 
 Hôm nay Mộc Vân mang theo tâm trạng vui vẻ trở về nhà. 
 Giờ này hai bảo bối nhỏ ở nhà đã ngủ say rồi, cô nhìn thấy thì đi vào phòng, khẽ hôn bọn trẻ rồi đi tắm. 
 Đêm khuya tĩnh mịch. 
Sáng hôm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-mang-con-bo-chay/2898662/chuong-127.html